Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 126



Ông ta còn nhớ lúc đó bụng Ngọc Tần rất to, Cửu hoàng tử sinh ra nặng bốn cân. Chu Hưng Nham nói là do trong thời gian mang thai Ngọc tần ăn uống quá nhiều.

Lúc đó ông ta chìm đắm trong niềm vui có con, tưởng rằng Bát hoàng tử yểu mệnh đã trở về tìm ông ta nên gần như không hề nghi ngờ, sủng ái đứa con út trắng trẻo mập mạp này đến tận xương tủy. Thậm chí còn đặt tên cho hắn ta là “Thọ”, hy vọng hắn ta khỏe mạnh sống lâu.

Lúc đó vui vẻ bao nhiêu, giờ phút này Thuần Minh Đế giận dữ bấy nhiêu, hận không thể đem đôi gian phu dâm phụ này nghiền tan xương nát thịt!

Ông ta kìm nén cảm xúc, đột nhiên nhớ ra: “Chu Hưng Nham dường như gặp chuyện bất trắc, đã c.h.ế.t rồi?”

Thái tử đáp: “Chu Hưng Nham phụ trách tất cả mạch án của Ngọc Tần từ khi mang thai đến khi sinh nở. Nhưng sau khi Cửu hoàng tử ra đời, trên đường về quê chịu tang xe ngựa của ông ta đã rơi xuống vực mà chết.”

Thế tử Ninh Đức Hầu gầm lên: “Ông ta c.h.ế.t vì tai nạn, liên quan gì đến ta?”

Chu Võ run rẩy nói: “Trên đường Chu thái y về quê, cũng là Thế tử gia phái người g.i.ế.c người diệt khẩu, tạo ra vụ tai nạn này…”

Thế tử Ninh Đức Hầu trừng mắt nhìn hắn ta: “Ngươi theo ta mười năm, ta đối đãi ngươi không tệ, sao ngươi lại phản bội ta?”

Thái tử khẽ cười: “Thế tử không chịu thừa nhận cũng không sao, cô còn một người nữa.”

Vừa nói xong, Tần Qua xách theo một cậu bé mập mạp đang giãy giụa tiến vào điện.

Ngọc Tần và Thế tử Ninh Đức Hầu nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, gần như đồng thời ngẩng đầu lên, vẻ kinh hãi và sợ hãi trên mặt hai người giống nhau như đúc.

“Mẫu thân! Phụ hoàng!” Cửu hoàng tử khóc lớn gọi.

Hắn ta đang xem đèn cung đình ở Ngự Hoa Viên, đột nhiên bị người ta bắt đến đây. Vào điện lại thấy Thái tử và thị vệ lần trước đưa hắn ta đi cưỡi ngựa, Cửu hoàng tử lập tức sợ hãi khóc lớn, tìm phụ hoàng và mẫu thân cầu cứu.

Nhưng phụ hoàng mặt mày hiền từ ngày thường lúc này mặt lại xanh mét, ánh mắt nhìn hắn ta chỉ có sự lạnh lùng và xa cách.

Còn mẫu thân vẫn luôn xinh đẹp lộng lẫy giờ phút này quỳ trên đất, mặt đầy nước mắt, thảm hại vô cùng.

Tại sao, tại sao lại như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử làm ngơ trước tiếng khóc và sự giãy giụa của Cửu hoàng tử, ánh mắt sắc bén đột nhiên nhìn về phía người phụ nữ đang quỳ trên đất: “Ngọc Tần.”

Ngọc Tần ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ, chỉ cảm thấy ánh mắt âm u sâu kín kia lạnh lẽo nhìn sang.  Nàng ta không khỏi rụt người lại, ngay cả tận xương tủy cũng thấm đầy hơi lạnh.

Giọng Thái tử cực kỳ nhạt, cũng cực kỳ lạnh: “Ngươi tằng tĩu với nam nhân khác, tội không thể tha. Có điều trẻ con vô tội, Cửu hoàng tử đến với thế gian này chỉ nhận Bệ hạ là phụ thân, cũng được Bệ hạ thật lòng yêu thương năm năm. Chỉ cần ngươi chịu nói thật, cô sẽ khuyên Bệ Hạ đưa Cửu hoàng tử đi xa, đến trang viên ngoài kinh thành, để hắn ta bình an lớn lên. Nếu không, cho dù Bệ hạ muốn bảo vệ hắn, cô cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, ngươi nên biết thủ đoạn của cô.”

Ngọc Tần run như cầy sấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Không, đừng mà, Thọ Nhi nó thật sự là cốt nhục của Bệ hạ…”

Thái tử mím môi cười lạnh, đôi mắt thâm trầm lại cuộn trào sát ý, từng chữ một lạnh lẽo thấu xương: “Một nam tử trưởng thành đủ để lăng trì ba nghìn đao. Cửu hoàng tử còn nhỏ tuổi, cô ngược lại chưa từng thử qua, không biết phải cắt bao nhiêu đao mới tắt thở?”

Lời này vừa thốt ra, gần như tất cả mọi người trong điện đều hít vào một hơi lạnh.

Ngọc Tần thất thần ngã ngồi xuống, phòng tuyến trong lòng gần như sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Tim Vân Quỳ cũng thắt lại.

“Điện hạ…”

Sắc mặt Thái Tử lạnh lùng bình tĩnh, mặt mày không có chút ấm áp nào.

Ngọc Tần mặt đầy tuyệt vọng, lại giống như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái Tử: “Điện hạ, thằng bé vô tội, thằng bé chỉ là một đứa trẻ. Đừng mà, đừng mà, ta nói, ta nói hết…”

Thế tử Ninh Đức Hầu vội vàng nắm lấy bờ vai mềm yếu của nàng ta: “Ngọc Tần nương nương, người đừng tin hắn! Hắn đang lừa người!”

Cửu hoàng tử không hiểu bọn họ đang nói gì, càng không biết vì sao mình sắp chết. Ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn ta rất lạnh lùng, mẫu thân lại khóc đến mặt đầy nước mắt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Hắn ta chạy tới ôm lấy cánh tay Ngọc Tần: “Mẫu thân, vì sao Thọ Nhi phải chết, Thọ Nhi không muốn chết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Tần khóc đến xé lòng xé phổi, mỗi một chữ, mỗi một câu của Thái tử đều như lưỡi d.a.o sắc bén, từng nhát c.h.é.m vào tim nàng ta.

Nàng ta biết mình chắc chắn phải chết, Tạ Hoài Xuyên cũng chắc chắn phải chết, thậm chí vô số người sẽ vì chuyện này mà mất mạng. Nhưng nàng ta không thể không cứu con mình, dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi…