Vân Quỳ đứng trong nước, chân có chút bồng bềnh. Vừa bước lên hai bước, chân đã bất ngờ trượt đi, cả người ngửa ra sau, may mắn có một bàn tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy cánh tay nàng, nàng mới không ngã xuống nước.
Nàng kinh hồn bạt vía, hai tay nắm chặt cánh tay hắn, lúc này mới đứng vững lại.
Sợ hắn có ý kiến, nàng còn hỏi thêm một câu: “Nô tỳ sợ ngã, có thể vịn tay điện hạ không?”
Thái tử: “Có thể hay không, chẳng phải ngươi đã bám lấy rồi sao?”
Nàng được đằng chân lân đằng đầu nghĩ, 「Vậy có thể vịn eo không?」
Ánh mắt Thái tử trầm xuống nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi đến đây làm gì? Chẳng phải bảo ngươi về phòng suy nghĩ lại sao?”
Ánh mắt Vân Quỳ rơi vào bộ ng.ực rắn chắc của hắn, li.ếm môi nói: “Nô tỳ đến hầu hạ điện hạ tắm.”
「Đến xem cơ bụng, nhưng không ngờ ngài lại đang tắm, ta lén vào ăn đậu hũ vậy.」
Thái tử trầm giọng: “Lời của cô cũng không nghe nữa sao?”
Vân Quỳ vội nói: “Nô tỳ về phòng suy nghĩ lại rồi! Nô tỳ không nên tự ý gặp thị vệ, cũng không nên xem con hát múa. Sau này nô tỳ nhất định sẽ luôn ghi nhớ mình là người của điện hạ, trong mắt và trong lòng chỉ có một mình điện hạ!”
「Lời hay ai mà chẳng biết nói?」
Vân Quỳ nhìn thấy khóe môi hắn mím chặt, còn cả ánh mắt sắc bén lạnh lùng kia, trong lòng có chút sợ hãi, “Những gì nô tỳ nói đều là lời từ đáy lòng, điện hạ không tin sao?”
Thái tử cười lạnh một tiếng, nghiến chặt răng hàm.
Vân Quỳ nhỏ giọng nói: “Nô tỳ còn phải cảm ơn điện hạ, vừa nãy Tào công công đã nói với nô tỳ rồi. Hôm nay điện hạ đã đặc biệt phái người bảo vệ an toàn cho nô tỳ. Lúc ở thiên điện, nếu không nhờ điện hạ che chở, có lẽ Bệ hạ đã diệt khẩu rồi. Còn chuyện trước đây Thế tử Ninh Đức Hầu hạ độc nô tỳ, điện hạ cũng coi như đã báo thù cho nô tỳ…”
Vừa nói vừa nghĩ, ánh mắt nàng không tự chủ chậm rãi trượt xuống theo giọt nước đọng trên yết hầu hắn.
Thật sự không thể không chú ý.
Một người đàn ông có thân hình hoàn hảo như vậy đứng trần truồng trước mặt, ai có thể kiềm chế được ánh mắt, dù sao thì nàng cũng không thể.
Má nàng ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Để báo đáp ân tình của điện hạ, nô tỳ giúp điện hạ lau người được không?”
Thái tử không lộ vẻ gì nhìn chằm chằm nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Quỳ đảm bảo: “Nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận tỉ mỉ hơn Đức Thuận, nhất định sẽ hầu hạ điện hạ thật tốt.”
Vẻ mặt hắn tuy không vui, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản. Vân Quỳ bèn yên tâm mạnh dạn đưa tay về phía n.g.ự.c hắn.
Thái tử nhìn bộ quần áo ướt sũng dính sát vào người nàng, yết hầu khẽ động: “Ngươi định mặc như vậy hầu hạ cô?”
Vân Quỳ nhìn bộ áo váy đã bị ngấm nước từ trong ra ngoài trên người mình. Nó vừa ướt vừa nặng, nhưng nàng lén đến đây, không mang theo y phục ngủ để thay, chẳng lẽ phải…
Nàng cảm thấy như vậy có lẽ không được nhã nhặn lắm, ngập ngừng muốn trèo lên bờ, “Y phục nô tỳ không tiện, hay là để Đức Thuận…”
Còn chưa nhúc nhích được hai bước, lại bị Thái tử nắm gáy kéo trở lại.
Lưng nàng áp vào những viên gạch lạnh lẽo bên hồ. Hai người đổi vị trí, Vân Quỳ rụt rè cúi đầu, mặt đỏ bừng lên.
Thái tử tự tay cởi chiếc áo ngoài ướt sũng của nàng ra, chiếc áo lót trắng như tuyết bên trong bị nước hồ thấm vào gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ những đóa lựu tươi thắm đầy đặn trên áo.
Hắn ném chiếc áo lót ướt đẫm ra ngoài hồ, ánh mắt quay trở lại nhìn nàng, tỉ mỉ phác hoạ từng tấc da thịt.
Má thiếu nữ ửng hồng, làn da trắng mịn như ngọc được nước ấm trong hồ ngâm đến hồng hào mềm mại. Cảm giác mềm mại như bánh đường tinh tế, lại như quả vải bóc vỏ, non đến mức có thể véo ra nước.
Thái tử khẽ véo vào nơi xương yếu thịt đầy của nàng, trên làn da hồng hào lập tức hiện ra hai dấu ngón tay rõ ràng.
Hắn nhếch môi cười khẽ: “Làm việc trong cung nhiều năm như vậy, cũng không nuôi ngươi thành da dày thịt béo, mới thế này thôi mà đã đỏ rồi?”
Vân Quỳ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là tại ngươi mạnh tay quá.”
Nàng thậm chí còn cảm thấy phần dưới ấm áp như có thứ gì đó nhẹ nhàng bị hắn nắm lấy, âm ỉ lan tỏa, không phải nước hồ, có lẽ là… thứ nàng từng nếm, thứ trên chiếc nhẫn kia.
Vân Quỳ theo bản năng nhìn về phía chiếc nhẫn ngọc bích đen trên ngón tay hắn.
Trang trọng uy nghiêm, sáng mà không chói, tinh xảo đến nỗi xúc cảm khi những lớp vảy rồng chồng lên nhau lướt qua da thịt cũng khác biệt rõ ràng.
Nàng đột nhiên không dám đưa tay ra nữa, càng không dám lau người cho hắn. Hai chân bị nước hồ ngâm mềm nhũn vô lực, gần như không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào bức tường gạch sau lưng gắng gượng chống đỡ.
Nàng có chút bối rối nhìn hắn một cái, tóc mai ướt dính vào má, đôi mắt long lanh như phủ một lớp hơi nước, lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương.
Giây tiếp theo, cằm nàng bị người ta nhẹ nhàng nâng lên, đôi môi ấm áp của người đàn ông phủ xuống.