Vân Quỳ không biết bơi, cũng chưa từng ở dưới nước lâu như vậy. Cả người nàng trở nên nhẹ bẫng, tứ chi như những cọng dây leo mềm mại, lơ lửng phiêu diêu trong nước. Để tìm chút điểm tựa, nàng chỉ có thể bám chặt lấy hắn.
「Lúc này chạm vào đâu, chắc ngài ấy cũng không để ý đâu nhỉ.」
「Chính ngài là người bảo ta ở lại đó!」
Bàn tay mềm mại của Vân Quỳ đặt lên eo hắn, đầu ngón tay khẽ chạm vào cơ bụng ấm áp săn chắc, nhẹ nhàng xoa xoa.
Thái tử điện hạ khác hẳn những người đàn ông thô kệch kia, chỉ cần xoa nhẹ đã thấy tay đầy bùn đất.
Da hắn trắng lạnh, nhìn thôi đã thấy sạch sẽ hơn người thường nhiều. Thói quen sạch sẽ thái quá khiến hắn luôn giữ mình tinh tươm, thêm vào đó mỗi ngày đều tắm rửa xông hương, y phục được cả trăm người ở phòng giặt đồ chăm sóc tỉ mỉ, đến vạt áo cũng không có một nếp nhăn, người hắn tự nhiên càng sạch sẽ.
Đây là người đàn ông mà chỉ cần cắn một miếng cũng cảm thấy thơm tho.
Chỉ là trong nước dù sao cũng không như lúc khô ráo, đầu ngón tay nàng không khống chế được mà trượt xuống, cứ thế vô tình chạm phải tiểu điện hạ.
Lòng bàn tay nàng không khỏi run rẩy, nàng do dự, còn chưa hoàn toàn úp tay lên rửa, hơi thở của người đàn ông đã càng thêm nặng nề nóng rực, đầu lưỡi hắn mạnh mẽ quét qua vòm miệng nàng.
Vân Quỳ vốn đã bị hắn hôn đến choáng váng, giờ cả người lại được nước ấm bao bọc, thân như bèo trôi, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào hắn.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông siết chặt lấy làn da mềm mại mịn màng, cảm nhận từng đợt run rẩy nhỏ bé. Cuối cùng không thể chịu nổi ý định muốn lau rửa cho hắn của nàng, một tay ôm chặt eo nàng, nâng người nàng lên.
Hai chân đột nhiên lơ lửng giữa không trung, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, dưới chân vốn đã đứng không vững trên đáy hồ trơn ướt, giờ chỉ còn lại dòng nước ấm áp chảy qua.
Cảm giác mất trọng tâm hư ảo và bất lực ập đến, khiến nàng không thể không ôm lấy cổ hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đen láy của người đàn ông là dục vọng nồng đậm: “Ngươi không cảm thấy nên cho cô một lời giải thích sao?”
Vân Quỳ chỉ cảm thấy như có một sợi gân vừa đau vừa tê trên người bị ai đó siết chặt, khiến cả mu bàn chân nàng cũng không khỏi căng cứng.
Nàng khẽ hít vào một hơi, má đã đỏ bừng: “Ta đây không phải là muốn hầu hạ ngài…”
Thái tử nhếch môi: “Muốn đến thì đến, muốn chạy thì chạy, cô thấy ngươi to gan lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nha đầu mềm nhũn trong tay hắn chẳng nặng hơn một món binh khí là bao. Hắn đã nhẫn nhịn quá lâu, sớm đã hận không thể thu thập nàng, cánh tay dùng thêm chút sức, chậm rãi nâng người nàng lên. Vị trí lần trước đã nhìn qua, không khó tìm thấy.
Chỉ vừa chạm vào, cả người nàng đã cong lên dữ dội, đầu ngón tay bấu chặt vào vai hắn, tiếng khóc cũng nghẹn ngào bật ra.
「Cái nhẫn kia và tiểu điện hạ… quả thực không thể so sánh được.」
Rõ ràng chỉ mới chậm rãi thăm dò, nàng đã tan tác như quân thua trận, thật sự không thể tưởng tượng được, với kích thước hoàn toàn không tương xứng như vậy, làm sao Thái tử điện hạ có thể thành công.
Tuy trong mơ nàng đã thấy không ít, nhưng dù sao vì xấu hổ nên cũng không dám nhìn kỹ chỗ đó. Nhưng đôi khi cảnh tượng quá kịch liệt, nàng vẫn có thể thấy hình dáng mơ hồ khi hành sự.
Còn về tranh vẽ, nàng đã xem kỹ, song những thứ đó hoàn toàn không thể sánh bằng một phần vạn vẻ phi phàm của Thái tử điện hạ.
Giống như bơi dưới nước, thân thể va vào tảng đá ngầm cứng rắn, m.á.u tươi rỉ ra từng dòng tan trong sóng nước, đau đến nỗi nàng hít vào một hơi lạnh.
Chưa đầy một lát, Vân Quỳ đã giãy dụa đến mặt đầy nước mắt, đôi môi ướt át bị cắn đỏ ửng.
「Ư ư ư a a a a!」
Thái tử, người luôn ung dung tự tại, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Với hắn mà nói, chuyện này thật ra không khó, chỉ là lần đầu tiên sợ không biết nặng nhẹ làm nàng bị thương, đặc biệt là những tiếng r.ên rỉ “ư ư a a” trong lòng nàng càng thêm ồn ào đến cực điểm.
Hơi thở hắn dần nặng trĩu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi mới miễn cưỡng để nàng ngồi xuống được. Nha đầu này còn cắn một cái vào vai hắn.
Thái tử nghiến răng trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt đen đặc như tích nước.
Dần dần, tiếng kêu loạn xạ trong lòng nàng không biết từ khi nào đã chuyển hết ra giữa môi răng.
Đầu óc nàng trống rỗng, mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào bản năng cơ thể mà khóc la.
Thái tử từ nhỏ đã học binh pháp, không có quyển binh thư nào dạy hắn cách rút lui khi lâm trận. Thường thì địch càng la hét, hắn càng hăng hái xông lên, thề phải đánh thẳng vào sào huyệt mới thôi.
Đức Thuận rất biết điều lui ra ngoài, chỉ để lại hai cung nữ canh cửa.
Hai cung nữ nhìn nhau, mặt đều đỏ bừng, lại nghe thấy những tiếng động khiến người ta kinh hồn bạt vía.