Vân Quỳ nào ngờ hắn đột nhiên hỏi vậy, lập tức giơ tay chỉ trời thề: “Nô tỳ chỉ nói với một mình điện hạ thôi!”
「Ha ha, làm sao có thể.」
Sắc mặt Thái tử lập tức trầm xuống.
Vân Quỳ: “…Hay là, ta m.ó.c t.i.m ra cho điện hạ xem?”
「Dù sao cũng không phải móc thật.」
Nàng làm việc trong cung, sở dĩ có thể thoải mái như cá gặp nước, là nhờ người đẹp miệng ngọt. Lời nịnh hót nàng có thể nói ra ngay lập tức, dù sao nói cũng không mất miếng thịt nào.
Còn về những thị vệ quen biết, tuy không đến mức chủ động quyến rũ, nhưng cũng không tiếc lời khen ngợi, vài ba câu đã có thể khiến họ vui vẻ, nhớ đến sự tồn tại của nàng.
Bất kể thật lòng hay giả dối, tóm lại đều là vì tiền đồ nửa đời sau của mình.
Nàng muốn xuất cung có chỗ nương tựa, muốn có người che chở, không phải phiêu bạt nữa, giống như Bích Trâm cô cô, gả cho người mình thích, có thể che mưa chắn gió cho nàng, cũng có thể cùng nàng tận hưởng hoan lạc trên giường, đến mức tột cùng.
Đương nhiên, câu nói với Thái tử điện hạ tuyệt đối là xuất phát từ chân tâm.
Ai có thể ngờ, hai tháng trước nàng còn lo lắng tính mạng, mỗi tối trước khi ngủ đều cảm thấy may mắn vì đầu mình vẫn còn trên cổ. Đặc biệt là sau khi trở thành người bên gối Thái tử, vậy mà liên tục có người mua chuộc nàng, thậm chí còn hạ độc nàng, nói là ngày ngày ngàn cân treo sợi tóc cũng không quá đáng.
Nhưng không biết từ khi nào, nàng không còn phải lo lắng cho tính mạng nữa, có thể bình tĩnh nằm cùng giường với Thái tử điện hạ. Dù thỉnh thoảng có động tay động chân, hắn cũng không thật sự làm gì nàng. Nàng dám mở miệng đòi thưởng, hắn cũng chiều theo ý nàng mà thưởng cho thỏi vàng lớn. Nàng bị người khác ức hiếp, hắn lại nhớ kỹ trong lòng, còn giúp nàng báo thù xả giận!
Đến đêm nay, Thái tử điện hạ cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách đã ăn sạch sẽ nàng!
Nếu là trước đây, nàng thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tóm lại, danh phận cung nữ thị tẩm đã xác định, nàng và điện hạ sau này chính là châu chấu trên cùng một sợi dây. Chỉ có ôm chặt lấy bắp đùi Thái tử điện hạ, nàng mới có thể ăn thịt uống canh!
Đôi mắt hạnh của thiếu nữ mở to tròn, cố gắng khiến mình trông thật chân thành, thực ra đã sớm bị hắn nhìn thấu.
Thái tử lạnh lùng nhếch môi.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời như vậy, không phải vì con người hắn, mà là hắn vừa vặn có quyền có thế, có tiền có sắc, có thể để nàng nương tựa, có thể làm chủ cho nàng, tiện thể còn thỏa mãn yêu cầu về ngoại hình của nàng, có thể cho nàng thỉnh thoảng ăn chút đậu hũ.
Nếu đổi lại bất kỳ thị vệ nào có được những điều kiện như vậy, e rằng nàng đã sớm cong đuôi chạy theo quyến rũ rồi.
Thái tử nghĩ đến Lý Mãnh, thậm chí còn nhiều người khác nữa. Hôm đó nàng kể về người trong mơ của mình, riêng thị vệ đã có mười tám người.
Hắn nhắm mắt lại, kìm nén sự u uất nặng nề trong đáy mắt.
Trong lòng Vân Quỳ có chút sợ hãi, Thái tử điện hạ không dễ lừa gạt như vậy. Tối qua còn đánh Lý Mãnh bốn mươi trượng, có thể thấy hắn đặc biệt để ý đến quá khứ của nàng, không phải vài câu ngon ngọt là có thể tin tưởng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng cọ cọ vào lòng hắn, “Điện hạ?”
Cằm Thái tử căng thẳng, không để ý đến nàng.
Vân Quỳ dứt khoát nhích lên ôm hắn, giọng ngọt ngào gọi: “Điện hạ!”
Mắt phượng của Thái tử khép chặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mềm mại không xương của thiếu nữ dán chặt vào mình, khiến hắn nhớ đến trong hồ tắm vừa nãy, cái khối mềm mại trơn mịn kia tựa như quả vải tươi bóc vỏ, chao đảo lên xuống trong sóng nước…
Vân Quỳ hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, cho rằng hắn vẫn còn giận dỗi, dồn hết sức hôn mạnh lên môi hắn một cái.
Hơi thở của Thái tử đột nhiên phả xuống, một tay nắm chặt cổ tay nàng, tay kia lật lại đè nàng xuống.
Vân Quỳ còn chưa hết kinh hoàng đã bị hắn siết chặt hai chân, lúc này mới phản ứng lại, tiểu điện hạ dậy từ khi nào vậy!
Phần dưới truyền đến cảm giác đau âm ỉ, nhớ lại cảnh bị hắn hung hăng va chạm đến mức gần như tan xương nát thịt trong hồ, nàng hơi sợ hãi, nhưng má cũng hơi nóng lên.
“Ta… ta chỉ muốn nói với ngài, trước giờ ta đều không để những người đó vào mắt vào lòng. Điện hạ phải có lòng tin, ta cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy ngài, giờ còn đích thân cảm nhận được uy vũ của ngài, làm sao còn có thể để ý đến người khác?”
Khoé môi Thái tử khẽ cong lên, ánh mắt sắc bén: “Vậy nói cách khác, trước khi gặp cô, ngươi đã để ý rất nhiều người?”
Vân Quỳ coi như đã hiểu, dù nàng trả lời khéo léo đến đâu, Thái tử điện hạ luôn có thể bắt được sơ hở, khiến nàng trở tay không kịp.
“Đương nhiên không phải.” Nàng phồng má nói, “Ta cũng đâu phải ai cũng để ý.”
Thái tử nắm lấy cằm nàng, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm nàng: “Nhớ kỹ thân phận của mình, sau này những lời đó chỉ được nói với cô, trong mắt ngươi cũng chỉ được có một mình cô. Nếu để cô phát hiện còn có Lý Mãnh thứ hai…”
Vân Quỳ sợ hãi vội ôm lấy tay hắn: “Nô tỳ nào dám!”
Thái tử nghiến răng: “Trong lòng nghĩ cũng không được.”
Vân Quỳ: “…”
「Không cho ta nhìn thị vệ, ngay cả nghĩ cũng không được, ta nói này, ngài đừng quá bá đạo!」
「Vừa khen ngài hai câu, lại lộ bản tính rồi! Điện hạ xấu xa!」
Trong đáy mắt Thái tử cuộn trào màu mực đậm đặc, hơi thở cũng càng nặng nề, bàn tay hắn siết chặt gáy nàng, môi mỏng áp xuống, hung hăng chiếm đoạt.
Giữa răng và môi truyền đến tiếng r.ên rỉ khe khẽ. Nàng lặng lẽ mở đôi mắt ngấn nước, chỉ một cái liếc nhìn yếu ớt này thôi, dục vọng vốn chưa hoàn toàn lắng xuống của hắn lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Vòng eo đột ngột bị siết chặt, nàng cắn chặt môi, run rẩy đưa tay đẩy hắn ra, “Điện hạ, ta thật sự không chịu nổi nữa…”
Nhưng cánh tay người đàn ông rắn chắc như sắt, không lay chuyển được xíu nào, tiếp theo lại là một trận bão táp mưa rào.