Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 134



Sao lại có người dám thất thố đến mức này trước mặt Thái tử điện hạ?

Cứ như Thái tử điện hạ đang hành hình nàng vậy.

Bọn hạ nhân như họ, trước mặt Thái tử bao giờ cũng nhẹ tay nhẹ chân, cẩn trọng từng lời nói hành động, không dám phát ra một tiếng động nào, sợ chọc giận điện hạ. Vậy mà cung nữ thị tẩm này lại dám… vô pháp vô thiên như vậy.

Họ thậm chí còn sợ Thái tử điện hạ nổi giận, trực tiếp khiến nàng không thể mở miệng được nữa.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông báo giờ vọng đến tai, xa xa dường như có tiếng pháo hoa nở rộ, hòa lẫn với tiếng sóng nước mãnh liệt, thân thể Vân Quỳ cũng run lên dữ dội.

Rất lâu sau, ý thức nàng chậm rãi trở về, mới phát hiện ra là đã sang năm mới.

Nàng cũng chính thức “chuyển chính”, từ một cung nữ thị tẩm trên danh nghĩa trở thành một cung nữ thị tẩm thực sự.

Quá trình không hề tốt đẹp, quả vải ướt át bị nghiền nát thành bùn, nước chảy ra toàn bộ biến thành nước mắt của nàng.

Vân Quỳ mềm nhũn nằm sấp trên vai hắn, giọng khàn khàn nghẹn ngào, gần như không phát ra tiếng.

「Tranh vẽ đều là lừa người, giấc mơ cũng là lừa người, không vui vẻ chút nào! Cũng không tốt chút nào!」

Nghe thấy tiếng khóc thút thít trong lòng nàng, Thái tử không khỏi nhíu chặt mày.

Từ nhỏ đến lớn, đọc sách, luyện võ, đánh trận, phàm là việc hắn muốn làm đều thành công, hôm nay vậy mà lại bị một nha đầu ghét bỏ đến mức này.

Mặt hắn có chút khó coi, răng khẽ cắn vành tai nàng, trầm giọng hỏi: “Ngươi thấy cô thế nào?”

Vân Quỳ đau đớn rụt vai lại, miễn cưỡng nhỏ giọng nói: “Điện hạ uy vũ hùng tráng.”

「…Cái rắm.」

Thái tử nghiến chặt răng hàm, thở ra một hơi nặng nề.

Nước trong hồ đã không thể tắm được nữa, hắn sai người chuẩn bị nước mới, rửa sạch hoàn toàn vết bẩn trên người cả hai, sau đó dùng một chiếc áo ngủ rộng rãi, quấn chặt con cua mềm nhũn kia từ đầu đến chân, rồi bế ngang trở về phòng ngủ.

Vân Quỳ đau đến mức không thẳng lưng lên được, tứ chi mềm nhũn vô lực, không cần nghĩ cũng biết, bên hông, bẹn chắc chắn đều đã đỏ ửng.

「Hu hu hu không bao giờ muốn ngài ấy bế nữa!」

「Không bao giờ ngứa tay đi sờ cơ bụng nữa!」

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử thật sự không hiểu, rõ ràng mọi thứ đều do hắn khống chế, nàng chẳng làm gì cả, chỉ chịu đựng như vậy, ngược lại còn mệt hơn cả hắn.

Vân Quỳ nức nở trốn trong chăn, cuộn tròn người lại, quay lưng về phía hắn.

Khóc đủ rồi, sau đó bình tĩnh một lúc. Nghe thấy tiếng pháo hoa lác đác bên ngoài và nhớ lại lời Tào Nguyên Lộc nói khi đến, nàng cắn môi xoay người, chậm rãi dựa về phía hắn. Nhưng vì chuyện vừa xảy ra mà lòng còn sợ hãi nên không dám dựa quá gần.

“Điện hạ, sang năm mới rồi.”

Giọng thiếu nữ khẽ khàng mềm mại lướt qua màng nhĩ, làn da trắng mịn vừa chạm vào lại khiến hắn nhớ đến cảnh tượng ái muội trong tịnh thất vừa nãy.

Thái tử khẽ nuốt khan, kìm nén dục vọng sâu kín trong đáy mắt, chậm rãi hỏi: “Ngươi thích năm mới?”

Vân Quỳ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Mỗi năm vào đêm giao thừa và ngày mồng một, trong cung đều ban thưởng. Sau cung yến trừ tịch, Thượng Thiện Giám cũng được nghỉ ngơi một chút, những cung nhân tạp dịch như họ có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Quan trọng nhất là nàng lại thêm một tuổi, cách ngày xuất cung gần thêm một năm, sao lại không vui được chứ?

Thái tử nghe thấy hai chữ “xuất cung” trong lòng nàng, sắc mặt hơi trầm xuống.

Không ngờ thân thể mềm mại kia lại áp sát vào, cẩn thận ôm lấy cánh tay hắn, “Điện hạ.”

Thái tử cúi mắt, thấy đôi mắt hạnh ướt át của nàng lấp lánh ánh sáng vụn vặt, đôi môi anh đào khẽ mấp máy, nói từng chữ từng chữ: “Chúc ngài năm nào cũng vui vẻ, mọi việc đều như ý.”

Trái tim Thái tử đã phủ đầy bụi từ lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng lay động.

Hai chữ “vui vẻ” quá hư ảo xa vời, dường như từ trước đến nay luôn đi ngược lại với hắn.

Hắn không có thói quen thức đêm giao thừa, mỗi năm vào đêm giao thừa và ngày mồng một đều một mình trải qua. Dù là đầu xuân năm mới, cũng không cảm thấy khác biệt so với bất kỳ thời điểm nào trong năm.

Những cung nhân hầu hạ bên dưới không dám nói với hắn những lời như vậy, các đại thần và tướng sĩ dưới trướng phần lớn là nịnh nọt và khách sáo, thực ra trong lòng mỗi người một ý.

Hắn vốn dĩ là một kẻ khác biệt trên đời này, biết bao nhiêu người dòm ngó thân phận trữ quân của hắn, mơ cũng muốn hắn c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Hắn từng bước đi đến ngày hôm nay, gai góc đầy đất, thân cô thế cô.

Không ngờ vào ngày mồng một năm nay, có người mềm mại nép vào bên gối hắn, đôi mắt trong veo không vướng bụi trần nói với hắn, “Chúc ngài năm nào cũng vui vẻ, mọi việc đều như ý.”

Hắn im lặng rất lâu, chợt nhớ ra điều gì, cười như không cười nhìn nàng: “Lời này nói với bao nhiêu thị vệ rồi?”