Có điều không biết đây là giấc mơ của ai, nếu là giấc mơ của Cửu hoàng tử, vậy chẳng lẽ hắn ta đã biết cha ruột của mình không phải là đương kim bệ hạ, mà là thế tử Ninh Đức Hầu?
Nhưng nếu là giấc mơ của thế tử Ninh Đức Hầu, có lẽ tất cả chỉ là vọng tưởng của hắn ta. Dù sao trong mơ hắn ta còn muốn chiếm đoạt phi tần của hoàng đế, để con của tình nhân gọi mình là “phụ thân” dường như cũng hợp lý?
Lúc này Vân Quỳ hoàn toàn không ngủ được nữa, kích động xoay người, đưa tay lay lay người đàn ông bên cạnh: “Điện hạ, ngài ngủ chưa?”
Thái tử đã sớm bị tiếng lòng của nàng đánh thức.
Hai người dựa sát vào nhau, mà tiếng lòng của nàng lại khác xa với vẻ nhút nhát thường ngày. Thái tử nằm bên cạnh nàng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc chói tai của nàng.
Hắn bị nàng dùng cánh tay lay mấy cái, thái dương đau nhói từng cơn, mở mắt ra, đôi mắt đen láy đầy tơ máu.
Thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn, Vân Quỳ vốn còn đang hăm hở muốn chia sẻ tất cả những gì thấy trong mơ với hắn, lúc này khí thế đã giảm đi hơn nửa.
Nhưng người đã bị nàng lay tỉnh rồi, nàng sợ bị đánh nên ngoan ngoãn dựa vào người hắn: “Điện hạ, ngài đoán xem ta mơ thấy thứ gì tốt?”
Đầu Thái tử như búa bổ, không muốn nói chuyện lắm.
Vân Quỳ vốn là người không giấu được chuyện, chưa đợi hắn mở miệng đã thận trọng nhưng đầy phấn khích nói: “Lần trước không phải nô tỳ đã nói với ngài rồi sao, trong mơ Ngọc tần nương nương tư thông với thế tử Ninh Đức Hầu. Vừa rồi nô tỳ lại mơ thấy Cửu hoàng tử không phải con ruột của bệ hạ, mà là con trai của thế tử Ninh Đức Hầu!”
Nàng kêu lớn như vậy trong lòng, Thái tử đã sớm nghe thấy.
Giấc mơ này khả năng cao là của thế tử Ninh Đức Hầu.
Đứa trẻ năm tuổi không giấu được chuyện, nếu thật sự biết cha ruột của mình là ai, đã sớm làm loạn lên rồi.
Nếu Cửu hoàng tử thật sự là con riêng của hai người này, không cần hắn ra tay, Thuần Minh Đế cũng sẽ không tha. Liên quan đến mặt mũi hoàng tộc, tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu phủ Ninh Đức Hầu vẫn còn là nhẹ.
Thấy khóe môi hắn khẽ cong lên, nhưng vẻ mệt mỏi trong mắt không giấu được. Vân Quỳ nhớ đến lời dặn dò trước đó của Tào Nguyên Lộc, nàng không khỏi có chút lo lắng: “Có phải là bệnh đau đầu của điện hạ lại tái phát rồi không?”
Thái tử nhắm mắt lại, lông mày cau chặt.
Vân Quỳ nhỏ giọng nói: “Nô tỳ đi mời Hà quân y, hay là mời Tào công công vào?”
Thái tử lạnh lùng hừ một tiếng: “Chẳng phải ngươi tự xưng là trung thành tuyệt đối sao? Cô đau đầu, ngươi lại muốn trốn tránh thật xa?”
“Đương nhiên không phải!” Vân Quỳ vội vàng phủ nhận: “Nô tỳ chỉ sợ mình vô dụng, không hầu hạ được điện hạ.”
Thái tử cười: “Thật sao, cô chỉ cần ngươi hầu hạ thôi?”
Vân Quỳ tức giận đến mức má phồng lên.
「Ngài không biết là mình đáng sợ đến mức nào à!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
「Thôi kệ, hầu hạ thì hầu hạ vậy. Tuy cũng không đến nỗi g.i.ế.c ta, nhưng…… chẳng may ngài nổi nóng, muốn hung dữ với ta, không biết ta có chịu nổi không……」
Thái tử: “……”
Đêm đó bị b.ắ.n hôn đến nghẹt thở, Vân Quỳ nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.
Nụ hôn đầu tiên của nàng, lại là với Thái tử tôn quý nhất thiên hạ, tính tình lại tệ nhất, trong lòng quá căng thẳng nên cũng không phát huy tốt.
Nếu cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng nhất định……
Đang nghĩ bèn phát hiện đôi mắt sắc bén của Thái tử lạnh lùng nhìn sang.
Vân Quỳ lập tức thể hiện vẻ ngoan ngoãn khác hẳn với tiếng lòng, cúi đầu vâng dạ: “Điện hạ có cần nô tỳ làm gì không?”
Ánh mắt Thái tử rơi vào đôi môi khẽ mấp máy của nàng, không khỏi nhớ đến vẻ quyến rũ, đáng thương của nàng đêm đó khi bị hắn hôn.
Vừa rồi trong lòng nàng nói, nếu cho nàng thêm một cơ hội nữa…… nàng sẽ thế nào?
Giọng Thái tử khàn khàn: “Lại gần chút.”
Trong lòng Vân Quỳ lo lắng bất an.
「Ngài ấy muốn làm gì?」
Thực ra giữa hai người vẫn còn một khoảng cách an toàn. Thái tử bảo nàng lại gần, chẳng lẽ muốn giơ tay bóp cổ nàng sao? Khoảng cách hiện tại không dễ ra tay?
Giọng Thái tử hơi trầm xuống: “Sao, không muốn?”
“Muốn… muốn.”
Cổ Vân Quỳ lạnh lẽo, ngẩng đầu lên thì thấy yết hầu gầy guộc của hắn khẽ động, nhìn xuống là xương quai xanh và lồng ng.ực trắng trẻo trong ánh nến mờ……
「Lại gần chút, là gần đến mức nào?」
Nàng chậm rãi nhích lại, đầu gối cong lên cảm nhận được hơi ấm khi da thịt chạm vào nhau. Nàng chợt nghĩ đến bắp chân bị hắn nhấc lên vừa rồi, cảm giác tê dại lan nhanh từ bắp chân đến tứ chi và toàn bộ xương cốt.
Tim đập thình thịch, mặt và tai đều nóng ran.
「Thế này thì làm sao đây, ta còn phải giới sắc……」
「Nhưng lời đại ca sao dám không nghe?」
Hắn không lên tiếng, nàng chậm rãi nhích đến trước mặt hắn. Đến khi gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào trán nàng, nàng mới run rẩy ngước mắt: “Điện hạ, gần như vậy được…”
Chưa nói xong, môi nàng đã bị đôi môi mỏng lạnh lẽo của người đàn ông ngậm lấy.