Vân Quỳ thoáng chốc ngừng thở, chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu, trong nháy mắt mất đi khả năng suy nghĩ.
「Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang mơ sao……」
Môi bị hôn đến tê dại, đầu óc cũng choáng váng, ngay cả một câu tiếng lòng cũng không ghép lại hoàn chỉnh được.
Rõ ràng động tác của hắn vẫn còn dịu dàng, cả người nàng lại như bị trúng tà mà tê rần. Chưa kịp phản ứng, răng đã bị môi và lưỡi ấm nóng của người đàn ông tách ra, hương thuốc nhàn nhạt tràn vào, đầu lưỡi bị ép đón lấy sự mềm mại của hắn.
Khác hẳn với sự mạnh mẽ bá đạo đêm đó. Hắn giống như đang chậm rãi thưởng thức một miếng bánh ngọt mềm mại, nhẹ nhàng day nghiến, khám phá có trật tự, đó gặm nhấm, dụ dỗ nàng dần mất đi toàn bộ lý trí.
Nàng bị hôn đến ngây người, quên cả thở. Đến khi môi lưỡi người đàn ông chậm rãi rút ra, nàng mới giống như người c.h.ế.t đuối ngoi lên mặt nước, vịn vào vai hắn, vô thức thở d.ốc.
Nhìn vẻ mặt ửng hồng, yếu đuối vô dụng của nàng, Thái tử ghét bỏ nói: “Sao cứ như con cua chân mềm vậy?”
Mi mắt Vân Quỳ run rẩy, cả người mềm nhũn.
「Không phải ta đang mơ chứ, Diêm Vương sống lại hôn ta rồi.」
「Đây là giấc mơ của ta, hay là giấc mơ của ngài ấy?」
Thái tử nhàn nhạt nói: “Là giấc mơ của ngươi.”
Vân Quỳ kinh ngạc vô cùng: 「Trong mơ còn có chuyện tốt như vậy sao?」
Thái tử: “……”
Sau khi kinh ngạc, nàng lại gào thét trong lòng.
「Hoa hướng dương nhỏ, mày quá vô dụng rồi! Ngay cả trong mơ cũng không đứng vững được! Sao mỗi lần hôn là lại mềm ra vậy! Đấu chí của mày đâu, dũng khí của mày đâu!」
Đầu ngón tay nàng run rẩy, phát hiện mình vẫn còn đang bám vào vai hắn.
Dưới đầu ngón tay là một lớp áo mỏng, có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp rắn chắc rõ ràng của hắn. Ngay cả những mạch m.á.u xanh nổi lên cũng đang đập dưới đầu ngón tay nàng.
Vân Quỳ cảm động đến nước mắt lưng tròng.
「Vẫn là mơ tốt hơn, có thể tùy tiện chạm vào. Người này ngày thường keo kiệt như vậy, trời mơi biết tìm được chút ngọt ngào từ ngài ấy khó khăn đến mức nào!」
Lần trước nàng chủ động nhào tới, lại bị uy thế của hắn dồn ép buộc phải nuốt vội. Giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, chẳng biết mùi vị gì. Bây giờ nghĩ lại, chỗ nào cũng thấy tiếc nuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
「Đặc biệt là chỗ nhụy hoa nhòn nhọn kia, vừa chạm vào đã rời đi, căn bản không có thời gian ngắm cảnh!」
「Trong mơ có cơ hội tốt như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua!」
「Chuyện giới sắc gì đó cứ để sau, sờ soạng trong mơ không tính là sắc dục!」
Nàng dính chặt vào cánh tay hắn xoa bóp vu.ốt ve, đầu ngón tay dọc theo đường nét tỉ mỉ vẽ vời, cảm nhận sức mạnh tràn trề từ những đường gân cứng rắn kia. Đầu óc lập tức choáng váng, mặt nóng ran, miệng khô lưỡi khát.
「Bảo sao sức lực lớn như vậy, dễ dàng khống chế được ta.」
「Cánh tay cường tráng như vậy chống trên mặt giường, chắc là có thể trụ được rất lâu.」
「Ta thấy dáng người thế tử Ninh Đức Hầu cũng bình thường thôi, Ngọc tần đã kêu oai oái rồi……」
Thái tử: “……”
Đã biết những giấc mơ mà nàng đi vào vô cùng tr.ần tr.ụi, chẳng khác nào xuân cung đồ sống. Nhưng nghĩ đến việc nàng đã nhìn rõ mồn một cơ thể của những tên đàn ông hôi hám kia. Đường đường là trữ quân như hắn vậy mà cũng giống như những người đó, đều là đồ chơi để nàng tùy ý ngắm nghía và đánh giá. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi bực bội khó hiểu, muốn dạy dỗ nàng một trận ra trò.
Vân Quỳ vẫn còn đang nhẹ nhàng v.uốt ve, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt đen sẫm của người đàn ông nhìn xuống, đầu ngón tay nàng khẽ dừng lại, đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Trong mơ có cảm giác chân thật ấm nóng như vậy sao?
Trong mơ sờ vai hắn, cũng sẽ bị hắn trừng mắt nhìn như vậy sao?
Hơn nữa, vừa rồi hình như nàng nghe thấy hắn nói——“Là giấc mơ của ngươi.”
Vân Quỳ hoàn toàn ngây người.
Đầu óc hồi tưởng lại, câu nói kia thốt ra thực sự vô cùng rõ ràng từ miệng hắn, không giống như ảo tưởng của nàng, chẳng lẽ……
Ý thức được rất có thể đây không phải là mơ, trái tim đang rộn ràng của Vân Quỳ nhanh chóng guội lạnh.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi trấn tĩnh lại.
「Đừng hoảng, đừng hoảng, dù sao những lời to gan như vậy lần trước cũng đã nói rồi. Ngay cả người cũng đã nhào tới và cưỡng hôn rồi, còn có cảnh tượng nào kinh ngạc kì quái nữa chứ.」
Nàng thản nhiên phủi phủi vạt áo trên vai hắn, ngượng ngùng nở nụ cười: “Áo ngủ của điện hạ hình như dính bụi, nô tỳ phủi giúp ngài.”
Thái tử mím chặt môi, lạnh lùng gạt tay nàng ra.
Được thôi, quả nhiên không phải mơ.