Vân Quỳ rụt tay lại, cẩn thận lùi về sau. Không trêu nổi, nàng trốn còn không được à!
Ngoài màn trướng, bóng nến lay lắt, tiếng nhỏ giọt của đồng hồ nước vang lên đều đều.
Vẻ mặt Thái tử hơi nghiêm lại, đột nhiên hỏi: “Còn ngủ nữa không?”
Vân Quỳ khựng lại, không biết tại sao đột nhiên hắn hỏi như vậy, là còn muốn nàng đi vào giấc mơ của ai sao?
Thực ra đi vào giấc mơ cũng khá mệt, tự mình đến đó trải nghiệm, đi theo người trong mộng trải qua mọi chuyện, giống như xem kịch cả ngày trước sân khấu, tinh thần chắc chắn không bằng ngủ một giấc yên ổn dưỡng sức.
Thái tử: “Không ngủ thì thay y phục cho cô.”
Vân Quỳ hơi ngạc nhiên: “Điện hạ muốn dậy à?”
Bên ngoài trời vẫn còn tối.
Trong lúc nói chuyện, hắn đã vén chăn ngồi dậy: “Hôm nay cô phải thượng triều.”
Vân Quỳ ngẩn người, hồi phục tinh thần rồi vội vàng theo hắn vào gian trong.
Gian trong của Thừa Quang Điện rộng lớn, áo cổn mũ miện, triều phục, thường phục và lễ phục mặc trong các dịp khác nhau đều được bày biện ở đây.
Vân Quỳ chưa từng đến nơi này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chiếc áo bào cổ tròn màu đen thêu rồng vàng được treo ngay ngắn trên giá, mới nhớ đến lời Nguỵ nói trước đó. Thường phục của Thái tử đa phần thêu mãng, nhưng các dịp tế tự, yết lăng, triều hạ quan trọng đều lấy long bào làm chủ, đây là đặc ân của thiên tử.
Nàng có tài đức gì, vậy mà đời này lại có thể tận mắt nhìn thấy long bào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đây nàng từng làm việc Châm Công Cục một năm, cũng may mắn được nhìn thấy các loại trang phục xa hoa trang trọng của chủ nhân trong cung. Những bộ trang phục đẹp đẽ và xa hoa đó đã mang đến một sự chấn động thị giác lớn lao cho nàng, người mà hồi nhỏ ở ngoài cung còn không đủ ăn mặc. Đồng thời mới biết, dù chỉ là một hạt châu nhỏ nhất trên mũ quan, cũng đáng giá hơn cả tính mạng của cả một phòng người.
Sau này ở trong cung vài năm cũng mở mang thêm không ít kiến thức. Nàng cũng từng thấy những bậc hậu duệ quý tộc, mệnh phụ của quan vào cung bái kiến, ai nấy đều mũ áo lộng lẫy, châu ngọc sáng ngời. Song tất cả những điều đó đều không bằng cảnh tượng chấn động trước mắt.
Áo cổn chín hoa, mũ miện chín chuỗi ngọc trai, áo đen váy đỏ, ngọc bội thắt lưng da. Những nơi nhìn thấy đều là những đường chỉ vàng óng ánh dệt nên. Các loại vàng ngọc châu báu quý giá điểm xuyết khắp nơi, những hoa văn lộng lẫy thuộc về người ờ vị trí cao đều vô cùng tôn lên vẻ uy nghiêm hiển hách của trữ quân.
Thái tử hồi kinh đến nay đã được một tháng, ngoại trừ khoảng thời gian trước ầm ĩ thanh trừng toàn bộ Đông Cung, dường như không phải hôn mê thổ huyết thì cũng là nằm giường dưỡng thương.
Từ chỗ cực kỳ sợ hãi không dám đến gần ban đầu, giờ đây nàng đã có thể ngủ chung giường với hắn, nói chuyện bông đùa, thậm chí còn dám động tay động chân. Có lúc quên mất thân phận trữ quân cao cao tại thượng của hắn, cũng quên mất thân phận của chính bản thân mình.
Vân Quỳ khẽ thở ra, cẩn thận lấy chiếc áo bào cổn long nặng trịch xuống, miễn cưỡng nhận ra hết các loại đai ngọc, ngọc khuê. Đến khi thực sự giúp hắn mặc thì vẫn còn có chút vụng về và khó khăn.
Thái tử cúi đầu nhìn vẻ luống cuống tay chân của nàng, không khỏi nhíu mày: “Không ai dạy ngươi những việc này sao?”
Vân Quỳ thật thà đáp: “Ngụy cô cô có dạy, nhưng đa số là dạy dâng thuốc và hầu hạ giấc ngủ cho điện hạ. Thay đồ cũng chỉ dạy kỹ cách mặc thường phục, còn về triều phục của điện hạ, chúng nô tỳ chỉ xem qua hình dạng và cấu tạo đồ. Ngụy cô cô đã làm thử qua loa một lần, không nói kỹ……”
Thái tử nhếch môi: “Tưởng cô sống không nổi đến lúc thượng triều sao?”
Vân Quỳ bị vẻ lạnh lẽo trong lời nói của hắn làm cho chùn bước, chân hơi mềm ra: “Nô tỳ lỡ lời……”
Nhưng nàng quả thật cũng không nói sai, ban đầu Thái tử trúng mấy mũi tên, bệnh nặng khó qua. Ai cũng không ngờ được là hắn có thể nhanh chóng hồi phục như vậy. Mà những cung nữ hầu hạ bên cạnh như các nàng, ai lại nghĩ mình còn có thể sống đến ngày hôm nay. Ngay cả Ngụy cô cô dạy dỗ các nàng cũng đã bị đuổi đi rồi……
Thái tử rũ mắt nhìn nàng một cái, rồi gọi Tào Nguyên Lộc vào.
Tào Nguyên Lộc là hầu hạ đã quen, cung kính giúp Thái tử mặc áo cổn long. Những chi tiết nhỏ nhặt trên triều phục cũng chỉ dạy cho nàng, cuối cùng nói: “Cô nương chải đầu đội mũ cho điện hạ đi.”
Vân Quỳ hơi ngẩn người, ánh mắt nhìn lên dọc theo hình rồng uốn lượn rõ ràng, uy nghiêm trên n.g.ự.c Thái tử. Sau đó chạm vào đôi mắt phượng sâu thẳm lạnh lùng của người đàn ông, ngay cả tim nàng cũng khẽ run rẩy.