Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 84



Sau khi hồi kinh, đây là lần đầu tiên Thái tử thượng triều, khiến không chỉ văn võ bá quan trong triều mà ngay cả Thuần Minh Đế cũng vô cùng bất ngờ.

Ai nấy đều biết hắn ngạo mạn, chẳng coi hoàng đế ra gì, nhưng không ai ngờ hắn lại tự ý đến dự buổi triều quan trọng như vậy, đến một tiếng chào hỏi cũng không có.

Tối qua Thuần Minh Đế đã đến thăm Cửu hoàng tử. Đứa bé bị Thái tử hành hạ đến trật khớp vai, suýt chút nữa thì kinh hãi đến mất mật. Hôm qua tỉnh lại, Cửu hoàng tử khóc đứt hơi, đồ ăn vừa nuốt vào đều nôn ra hết.

Ngọc tần nước mắt như mưa, Thuần Minh Đế thương xót vô cùng, vừa dỗ dành ái phi, vừa vỗ về con nhỏ, mãi đến nửa đêm mới yên ổn.

Ông ta hận Thái tử lòng dạ độc ác, Tiểu Cửu chỉ lỡ lời một câu, răn dạy nhẹ nhàng là đủ. Vậy mà Thái tử lại trừng phạt nặng nề như thế, còn mượn cớ làm to chuyện, đến trước mặt các đại học sĩ, suýt chút nữa chỉ thẳng vào mặt mà mắng nhi tử của ông ta vô giáo dục, khiến ông ta mất hết mặt mũi trước quần thần.

Nhưng hôm nay Thái tử thượng triều, dù trong lòng Thuần Minh Đế bất mãn đến đâu, để tránh bị người khác nắm thóp, ông ta vẫn phải cố nén cơn giận, mỉm cười đứng dậy nghênh đón, hỏi han ân cần, ra vẻ là một người chú hiền từ.

Thần vương nhìn chằm chằm vào hoa văn năm móng rồng trên triều phục của Thái tử, cảm thấy chói mắt đến lạ thường.

Toàn bộ Đại Chiêu chỉ có hai người được phép mặc long bào, một là Thuần Minh Đế, người còn lại chính là Thái tử.

Vào thời kỳ đầu khai quốc, hoàng tử và thân vương đều có tư cách mặc áo cổn long. Đến thời Cảnh Hữu Đế, ngoại trừ hoàng đế, tất cả thân vương quận vương đều phải mặc mãng bào. Vì vậy, các hoàng tử như Thần vương hiện giờ chỉ được mặc mãng bào bốn móng. Thế nhưng Thuần Minh Đế lại muốn tỏ ra rộng lượng, đã đặc biệt ban cho Thái tử đặc quyền mặc long bào.

Mà tất cả vinh dự này, vốn dĩ phải thuộc về Thần vương.

Văn võ bá quan lâu ngày không thấy Thái tử, người thì sợ hãi, kẻ thì tò mò. Người thì kinh sợ uy nghiêm của hắn mà không dám nhìn thẳng, kẻ thì trong lòng có quỷ, lo sợ Thái tử sẽ giống như ba năm trước đây, vu oan giá họa, tra xét đến mình.

Lời đồn bên ngoài nói rằng Thái tử chinh chiến ở Bắc Cương là để lập công chuộc tội, nhưng thực tế không phải như vậy.

Trước khi đi, hắn đã đích thân xử lý một đám quan lại tham ô nhận hối lộ, ăn không ngồi rồi. Hành động này vừa là để nhổ bỏ những ung nhọt hại nước hại dân, vừa là để g.i.ế.c gà dọa khỉ, trấn áp các quan lại khác, tránh cho có kẻ dám làm bậy trong thời gian hắn chinh chiến.

Chỉ là những thủ đoạn xử lý năm đó quá tàn khốc, đến nay nghĩ lại vẫn khiến người ta lạnh sống lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước đây, khi Thái tử chinh chiến ở xa, mọi người còn có thể thở phào nhẹ nhõm. Giờ hắn hồi kinh, ai nấy đều phải căng thẳng thần kinh trở lại. Chỉ cần thấy hắn chắp tay sau lưng đứng trước hàng quân, khí thế hung hãn uy nghiêm tỏa ra đã khiến người ta không rét mà run.

「Chẳng phải hắn bị trọng thương khó chữa sao? Sao giờ còn có thể đứng đây lành lặn như vậy?」

「Lần này hắn về kinh, không biết bao nhiêu người nữa sẽ gặp họa.」

「Tiên đế anh minh thần võ, nhân từ rộng lượng, văn võ cả triều ai mà không phục? Sao con trai của ngài lại…」

Thái tử lắng nghe những lời xì xào từ khắp nơi vọng đến, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.

Có những chuyện hắn không cần giải thích nhiều, cũng chẳng buồn giải thích.

Cũng như dân gian đồn đại hắn tàn sát bảy thành Bắc Ngụy, không chừa một ai. Trong số đó, bao người là do tuyết tai, bao người là do dịch bệnh, còn mấy ngàn người mà hắn thực sự hạ lệnh c.h.é.m giết, đều là những tướng sĩ Ngụy thà c.h.ế.t không hàng.

Bắc Ngụy cực kì hiếu chiến, trăm năm qua gây hấn nhiều lần, xâm phạm biên giới Đại Chiêu. Dù là tiên đế dũng mãnh thiện chiến, cuối cùng cũng phải bỏ mình ở Bắc Cương. Ba năm hắn dẫn binh ở Bắc Cương cũng trải qua vô số trận ác chiến, tướng sĩ Đại Chiêu thương vong thảm trọng, chiến thắng không hề dễ dàng.

Quân không hàng, để lại hậu họa khôn lường.

Hắn không phủ nhận trong xương cốt quả thực có khuynh hướng thô bạo thích g.i.ế.c chóc. Bởi vậy, hành động của hắn thường thiên về cực đoan, đối với tướng sĩ Bắc Ngụy gần như đuổi cùng g.i.ế.c tận, không chừa đường sống. Đương nhiên trong đó cũng có một phần nguyên nhân sức khỏe – hắn không biết mình còn sống được bao lâu.

Chứng đau đầu giày vò hắn ngày đêm, xung quanh là bầy sói rình rập. Vô số đêm đen, cảm giác cận kề cái c.h.ế.t do đau đớn mang lại, còn có dưới làn mưa tên, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu hắn đột nhiên có cơn đau dữ dội như kim đ.â.m vào dây thần kinh, khiến toàn thân co giật không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho mũi tên sắc nhọn đ.â.m vào da thịt…

Hắn không muốn chờ đợi nữa, cũng không thể chờ đợi. Hắn có nhiều thời gian để lãng phí và đối phó, cho nên thà trừ hậu họa tận gốc, một lần cho xong.

Đối với địch quân Bắc Ngụy là như vậy, đối với những quan tham ô cũng thế.

Giờ hắn đã trở về, đương nhiên không thể để những kẻ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Kẻ nào làm quan bất chính, hắn sẽ loại từ từng người .


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com