Kẻ nào làm quan mà không làm việc, cũng không xứng đứng hiên ngang ở triều đình này.
Kẻ nào dễ dàng bị lời đồn dắt mũi, không phân biệt thật giả, đảo lộn thị phi, thì làm sao có thể trông mong họ đem lại chính nghĩa cho dân chúng?
Dù thanh danh hỗn độn, hắn cũng chẳng hề bận tâm.
Ăn xong bữa sáng, Tào Nguyên Lộc dẫn Vân Quỳ đến một gian nhà riêng phía sau điện phụ tìm Yến ma ma học chải đầu.
Yến ma ma là người kỳ cựu trong Đông Cung, trước đây hầu hạ bên cạnh Huệ Cung Hoàng hậu. Bây giờ tuổi cao, bà ấy quản chút tạp vụ không quan trọng ở Đông Cung, một mình ở một gian phòng riêng ở nhà sau, coi như là an hưởng tuổi già.
Hiếm khi có người đến nói chuyện, Yến ma ma vui mừng khôn xiết.
Tào Nguyên Lộc cố ý nhắc: “Đây là cung nữ thị tẩm bên cạnh điện hạ, rất được điện hạ yêu thích.”
Ánh mắt Yến ma ma nhìn Vân Quỳ càng thêm vài phần ngạc nhiên và từ ái.
Vân Quỳ xấu hổ, hai má đỏ bừng, rất muốn giải thích một câu, nhưng lại ngại không dám mở miệng.
Tào Nguyên Lộc còn có việc bận nên đi trước. Vân Quỳ an tâm ở lại khu nhà phía sau, học Yến ma ma chải đầu.
Yến ma ma tuy tuổi cao sức yếu, nhưng hai bên tóc mai bạc trắng lại được chải gọn gàng, quần áo cũng chỉnh tề, trong phòng không thấy một hạt bụi.
Trong lúc trò chuyện mới biết, búi tóc của Huệ Cung Hoàng hậu khi đại hôn với tiên đế chính là do Nhạn ma ma đích thân chải. Sau này khi tham dự các dịp tế tự, cung yến quan trọng, cũng phần lớn là do Yến ma ma làm tóc.
Vân Quỳ nói: “Thái tử điện hạ sinh ra đã đẹp như vậy, vậy thì Huệ Cung Hoàng hậu nhất định là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ.”
Yến ma ma tán đồng lời này, nhưng lại khá bất ngờ vì cô nương nhỏ lại dùng những từ ngữ như vậy để đánh giá Thái tử.
Bà ấy là người hầu hạ Thái tử lớn lên, biết hắn đã mang bệnh nặng từ trong bụng mẹ, tính tình cũng vì thế mà hung bạo thất thường. Người trong cung không ai không kính trọng tránh xa. Những khuê tú thế gia vào cung, đừng nói là thân cận với hắn, dám đường hoàng nhìn hắn cũng chẳng có mấy ai.
Cô nương này thật lợi hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Yến ma ma bưng khay sơn son bày đủ loại lược, trâm cài và mão tới. Bà ấy nhìn trái nhìn phải, dứt khoát tháo trang sức, gỡ búi tóc giúp Vân Quỳ, dùng tóc của nàng để dạy.
Mái tóc đen mượt như tơ của thiếu nữ xõa ngang vai óng ả như mây, tôn lên khuôn mặt trắng trẻo trong suốt. Khi búi tóc lên, vành tai mịn màng lộ ra, làn da mỏng manh như ngọc, không tì vết.
Yến ma ma nhìn đôi mắt trong veo như nước hồ thu trong gương, không khỏi cười nói: “Quả nhiên là một mỹ nhân, bảo sao điện hạ lại yêu thích con.”
Vân Quỳ nhỏ giọng giải thích: “Ma ma đừng nghe Tào công công nói bậy. Điện hạ thực ra không sủng ái con nhiều, chỉ giữ con ở bên cạnh hầu hạ thôi. Con cũng rất sợ ngài ấy, nói chuyện cũng phải cẩn thận từng li từng tí…”
Yến ma ma phì cười: “Không thích, có thể giữ con thị tẩm sao?”
Mặt Vân Quỳ đỏ bừng, nhưng cũng ngại không tiện giải thích với ai rằng điện hạ chưa từng chạm vào nàng.
Ngẫm nghĩ kỹ lại, Thái tử điện hạ ngoài việc đêm nào cũng gọi nàng ngủ cùng, lại hôn nàng hai lần, cứu nàng hai lần, hôm qua còn nguyện ý bênh vực nàng trước mặt các hoàng tử, hình như cũng… không có gì khác.
Dù sao thì cũng chỉ là thấy nàng còn trung thành, tạm giữ lại để sưởi ấm giường, đến ngày nào đó thật sự chọc giận hắn, vẫn cứ khó giữ được mạng!
Vân Quỳ nhìn Yến ma ma thuần thục chải đầu, nhỏ nhẹ nói: “Ma ma, người hầu hạ Thái tử nhiều năm, hiểu rõ sở thích và tính tình của điện hạ hơn người khác, có thể chỉ điểm cho con vài câu được không? Sau này con ở trước mặt điện hạ cũng có thể lanh lợi hơn.”
Yến ma ma dưỡng bệnh nhiều năm, đã lâu không hầu hạ ở Thừa Quang Điện. Trong ký ức của bà ấy, Thái tử vẫn là một thiếu niên u uất không vui, giữa lông mày luôn phủ sự âm u rất dày.
Năm ba tuổi, tiên Thái hậu băng hà, Thái tử còn nhỏ tuổi không nói một lời, không uống một giọt nước, quỳ ở linh đường suốt ba ngày.
Năm năm tuổi, trong bữa ăn bị thái giám thân tín nhất hạ kịch độc. Thái tử nôn ra m.á.u cả đêm, suýt chút nữa mất nửa cái mạng, từ đó đôi mắt đen sâu thẳm cảnh giác đề phòng tất cả mọi người.
Năm bảy tuổi vì chứng đau đầu phát tác, sơ ý gi.ết c.hết một người, đêm đó hắn ngồi một mình trong góc điện trống trải, đôi mắt đỏ ngầu nhìn bà ấy nói: “Ma ma, người c.h.ế.t là cô thì tốt biết bao.”
……
Nghĩ đến những chuyện đã qua, Yến ma ma không khỏi đỏ hoe mắt. Bà ấy vừa thương xót hắn cô đơn lẻ loi, bệnh tật giày vò lâu ngày khiến tính tình ngày càng bạo ngược. Vừa mừng vì hắn nghiến răng đi từng bước đến ngày hôm nay, xây dựng thế lực của riêng mình, trừ gian diệt ác cho triều đình, thay tiên đế hoàn thành sự nghiệp còn dang dở. Người xưa nay không gần gũi ai giờ lại có có cô nương hợp ý làm bạn……
Sở thích của người trên không nên nói với người khác, hơn nữa Thái tử tính tình lạnh nhạt, lại tự kiềm chế, đối với bất cứ thứ gì cũng không biểu lộ hứng thú đặc biệt. Cho dù có chút thích thú, thân là trữ quân hắn cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng, không dễ dàng để lộ ra trước mặt người khác.