Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 86



Nhưng Yến ma ma hầu hạ nhiều năm, lại biết một vài chi tiết mà người khác không biết, cũng nguyện ý nói chuyện thêm vài câu với tiểu cô nương này.

“Điện hạ ấy à, thực ra có một sở thích không ai biết.”

Mắt Vân Quỳ sáng lên: “Người nói đi ạ.”

Yến ma ma khẽ cười nói: “Khi điện hạ còn nhỏ, năm nào sinh nhật cũng không chịu ăn mì trường thọ. Ngược lại sẽ ăn chút bánh ngọt điểm tâm, có khi là một viên kẹo hạt thông, có khi là một miếng bánh hoa quế, ăn không nhiều, nhưng ta thấy chắc là ngài ấy thích.”

Vân Quỳ không dám tin: “Điện hạ thích ăn đồ ngọt sao?”

Yến ma ma gật đầu thở dài: “Chỉ là giờ ngài ấy càng lúc càng lớn, chinh chiến khắp nơi, lo lắng nhiều chuyện. Thân thể già yếu này của ta lại chẳng làm nên trò trống gì, đã lâu không hầu hạ trong điện, không biết điện hạ giờ còn thích không.”

Vân Quỳ âm thầm ghi nhớ.

Nàng vốn xuất thân từ Thượng Thiện Giám. Tuy chưa từng cầm thìa nấu nướng, nhưng cũng từng giúp việc bên cạnh đầu bếp làm bánh. Ngày ngày tai nghe mắt thấy, cũng học được vài món ngọt.

Nếu có thể dùng điều này lấy lòng điện hạ, liệu hắn có thể đối tốt với nàng hơn không?

Thả con săn sắt bắt con cá rô, sau này nếu muốn táy máy tay chân với hắn, chắc người kia sẽ không nhỏ mọn như vậy.

Vân Quỳ do dự một lát, lại hỏi: “Ma ma, người có biết bệnh đau đầu của điện hạ không?”

Yến ma ma thở dài: “Điện hạ sinh ra đã khóc lớn hơn những đứa trẻ sơ sinh bình thường. Vốn tưởng là sinh non yếu ớt, hơn nữa Huệ Cung Hoàng hậu khó sinh mà mất, mẹ con có lẽ cũng có linh cảm. Nhưng sau này điện hạ gần như đêm nào cũng khóc, Thái hậu nương nương mời không bao nhiêu danh y cũng không tìm ra nguyên do. Trịnh thái y có vài phương thuốc chữa đau đầu, nhưng điện hạ còn quá nhỏ, không dùng được thuốc, chỉ có thể dùng một chút hương an thần hỗ trợ. Sau này Hà quân y vào cung, lại nói bệnh đau đầu của điện hạ kỳ lạ, không giống bình thường, nhưng vẫn không tìm ra phương pháp chữa trị tận gốc, cứ thế mà kéo dài hai mươi năm……”

Mắt Vân Quỳ ảm đạm, nhớ lại vẻ mặt đỏ ngầu của Thái tử sau khi tỉnh lại đêm qua, không thể tưởng tượng được đó là nỗi đau như thế nào.

Yến ma ma cười nói: “Con cũng không cần quá lo lắng. Điện hạ có chừng mực, lại có thể chịu đựng những điều người thường không thể chịu đựng, sẽ không làm tổn thương người bên cạnh đâu. Nếu không, bà già này còn sống đến ngày hôm nay sao?”

Vân Quỳ rụt cổ, lẩm bẩm: “Đó là do người đức cao vọng trọng, điện hạ đương nhiên quý trọng người. Ngài hung dữ với con lắm.”

Yến ma ma không nhịn được cười, bà sống ngần này tuổi còn chưa từng nghe thấy cách nói như vậy. Người đời đều nói điện hạ lòng dạ độc ác thủ đoạn cay nghiệt, những lời đánh giá khó nghe hơn cũng có, nhưng không ai nói điện hạ “hung dữ”.

Hai người nói chuyện, tay Yến ma ma cũng không ngừng, chớp mắt một cái đã búi cho Vân Quỳ một kiểu tóc nam gọn gàng lưu loát.

Vân Quỳ nhìn mình trong gương, ôi chao, một tiểu lang quân tuấn tú!

Nếu nàng là nam nhi, dung mạo này cũng không kém mấy vị hoàng tử trong cung là bao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Yến ma ma ngơ ngẩn nhìn nàng một lát, cảm thấy khi nàng tạo kiểu tóc nam này có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra giống ai.

Vân Quỳ học nghiêm túc nửa ngày, sau đó đến thẳng thiện phòng, định làm một món điểm tâm lấy lòng Thái tử, không ngờ Tư Trướng cũng ở đó.

Tư Trướng vẫn chưa được Thái tử triệu kiến, trong lòng nóng nảy, nghĩ mấy ngày nay trời lạnh, chi bằng tự tay làm một bát canh ấm mang đến Thừa Quang Điện, may ra còn có cơ hội lộ diện trước mặt Thái tử.

“Ngươi đến đây làm gì?” Tư Trướng nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ nhìn quanh: “Thèm đồ ăn, đến tìm chút đồ ngọt ăn.”

Tư Trướng không vui nói: “Ngươi cũng thèm quá rồi đấy. Bao nhiêu đồ ăn phong phú mỗi ngày của điện hạ đều vào bụng ngươi hết, vậy mà ngươi còn cố ý đến thiện phòng tìm điểm tâm. Ngươi không nhìn xem mình béo lên bao nhiêu rồi à.”

Vân Quỳ cúi đầu xuống theo ánh mắt của nàng ta thì thấy bộ ng.ực căng tròn của mình hình như thật sự đầy đặn hơn trước.

Nhưng nên phản bác vẫn phải phản bác: “Ngươi hiểu cái gì, đây gọi là châu tròn ngọc sáng. Cũng không nghĩ xem sao nó lại đầy đặn hơn, ngươi đang nghi ngờ năng lực của Thái tử điện hạ à?”

Tư Trướng ngẩn người một hồi mới hiểu ý nàng, mặt lập tức đỏ bừng: “Ngươi… ngươi đúng là không biết xấu hổ!”

“Cũng không hẳn.” Vân Quỳ cười vỗ vai nàng ta: “Hai ta thân nhau như vậy, đương nhiên là có gì thì nói thẳng. Ở trước mặt Thái tử điện hạ, ta vẫn rất xấu hổ.”

Tư Trướng: “……”

Nguyên liệu trong thiện phòng phong phú. Vân Quỳ thấy vài củ năng tươi, định chuẩn bị làm món bánh củ năng sữa tươi không bao giờ làm sai cho Thái tử.

Củ năng băm nhỏ thành bùn, đổ sữa tươi và bột mì vào khuấy đều. Nhưng khuấy đi khuấy lại, ánh mắt Vân Quỳ lại bay đến trước n.g.ự.c mình.

Đúng là đầy đặn hơn nhiều… chắc tại dạo này nàng ăn quá ngon.

Chỉ là không biết Thái tử điện hạ có phát hiện ra không.

Đã lâu rồi hắn không chạm vào chỗ này của nàng. Ngoại trừ lần trúng hợp hoan tán có xoa bóp kỹ càng ra, sau này dù hai người nằm cùng giường, hắn cũng chỉ lạnh nhạt nằm bên cạnh, thỉnh thoảng ôm nàng một chút, cực kỳ kiềm chế.

Hắn thật sự… phải kiềm chế đến vậy sao?

Vừa nghĩ vẩn vơ như vậy, tai Vân Quỳ hơi nóng lên, một khát vọng khó tả từ đáy lòng dâng lên.

Đã nói là giữ giới sắc, lại hỏng rồi.

Thì ra nàng không chỉ muốn thân thể hắn, còn muốn hắn thử lại của nàng……