Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 93



Hai người ăn xong điểm tâm, từng người súc miệng, Vân Quỳ thỏa mãn chui vào chăn ngủ.

Bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Thái tử nhắm mắt lại, vậy mà lại mơ thấy cảnh tuyết ở đại doanh Tây Bắc vào năm mình mười ba tuổi.

Vùng biên cương khắc nghiệt, tuyết rơi dữ dội. Ở kinh thành, hắn chưa từng thấy tuyết lớn như vậy. Chỉ trong một đêm, tuyết dày hơn một thước.

Ngoài doanh trướng, không biết ai đắp ba người tuyết, nhìn xa như một gia đình ba người. Có lẽ là những chinh phu chinh chiến lâu ngày nhớ vợ con mình.

Hắn sinh ra đã mất mẹ mất cha, chưa từng nếm trải một ngày gia đình vui vẻ, không có tuổi thơ, cũng chưa từng đắp người tuyết.

Ngày đó có lẽ là ngẫu hứng, hắn cũng cúi người gom một nắm tuyết, nặn thành một quả cầu tuyết to bằng lòng bàn tay. Đang định đắp thử người tuyết, thấy có binh lính đi lại ngoài doanh, hắn lập tức bình tĩnh buông xuống, quay về trướng tiếp tục xem binh thư. Từ đó về sau không bao giờ chơi tuyết nữa.

Cảnh tượng chuyển sang, là nha đầu kia bưng một đĩa điểm tâm trắng nõn đưa đến trước mặt hắn, “Nô tỳ tự tay làm bánh củ năng sữa tươi, điện hạ nếm thử đi ạ!”

Hắn nếm hai miếng, quả thực là thơm mềm ngọt thanh.

“Điện hạ.” Nha đầu đầu óc đầy chuyện dơ bẩn kia cười híp mắt hỏi hắn, “Điểm tâm ngọt, hay là ta ngọt?”

Hắn không trả lời, nhưng không hiểu sao lại bị nàng quyến rũ lên giường, bàn tay bị dẫn dắt đến chỗ trắng mềm mại dưới xương quai xanh. Nàng ngượng ngùng chớp mắt với ngài, “Chẳng phải điện hạ luôn nghi ngờ lòng trung thành của nô tỳ sao? Tim nô tỳ ở đây, điện hạ sờ thử xem, trong lòng nô tỳ có người khác không.”

Bàn tay vừa chạm vào lớp thịt mềm mại ấm áp kia, toàn thân Thái tử gần như chấn động, lập tức tỉnh giấc.

Hắn cũng bắt đầu mơ những giấc mơ hoang đường như vậy!

Thái tử xoa xoa thái dương, chợt nhận ra có gì đó không đúng, vô thức nhìn về phía nha đầu đang quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng lắc vai.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng thét gào trong lòng nàng.

「Á á á á á á!」

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

「Nhịn đi nhịn đi nhịn đi hoa hướng dương nhỏ! Cứ coi như không có gì xảy ra, không nhìn thấy gì cả! Bình tĩnh, bình tĩnh…」

「Chỉ cần ta giả vờ không biết, người xấu hổ chỉ có ngài ấy.」

Thái tử: 「…」

Quả nhiên nàng đã vào giấc mơ của hắn.

Nhưng nhất thời hắn không phân biệt được rốt cuộc là do ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, hay là bóng ma mà nàng để lại quá lớn, đến cả trong mơ cũng bị nàng trêu chọc…

Đầu ngón tay dường như vẫn còn vương lại hơi nóng trong mơ, làn da trắng mềm mại cọ vào lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai của hắn. Như có nột hòn đá ném xuống hồ làm nổi lên ngàn lớp sóng, hắn thậm chí mơ hồ cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể đã không còn nghe lời.

Thái tử nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Nha đầu này đúng là không giấu được chuyện, sáng sớm tỉnh dậy đã nhìn hắn với vẻ kì lạ.

“Hôm nay điện hạ có phải lâm triều không ạ?”

Thái tử dời mắt: “Không cần.”

Đại Chiêu ba ngày một triều. Thuần Minh Đế vốn muốn thể hiện sự cần chính của mình, từng nghĩ đến việc cách ngày một triều, nhưng khổ nỗi thường xuyên lưu luyến hậu cung, sức lực không đủ, ý nghĩ này liền bị gác lại.

Vân Quỳ ghé sát lại cười: “Hôm qua nô tỳ học Yến ma ma cách chải tóc. Hôm nay điện hạ để nô tỳ thử một chút có được không ạ?”

Nàng ghé vào quá gần, hơi thở ấm nóng phả vào cổ hắn, vẻ mặt như đang xem trò vui.

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng, không muốn quay vai lại nhưng lại vô tình chạm vào chỗ đầy đặn dưới cổ thon, sau đó là một tiếng kêu khẽ đầy kinh ngạc.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo lót nhỏ màu đỏ thẫm thêu cành lựu quấn quýt, những dây leo liên miên quấn chặt lấy những quả lựu xum xuê, mang ý nghĩa đa tử đa phúc, là hoa văn thường thấy nhất trong hậu cung.

Song chiếc áo mỏng manh kia căn bản không che nổi hai bầu n.g.ự.c tròn trịa như tuyết, cành lựu uyển chuyển, hoa lựu kiều diễm, ánh mắt Thái tử trở nên sâu thẳm, hơi thở nặng nề hơn.