Vân Quỳ thấy ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, thậm chí có chút đáng sợ.
「Đại ca bình tĩnh! Giấc mơ là của ngài, không liên quan gì đến ta hết!」
「Ta đã giới sắc, xin thí chủ ngài…」
Tiếng lòng chưa dứt, bàn tay của người đàn ông đột nhiên dùng sức. Vân Quỳ chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm chặt vai ép xuống, đôi mắt trong veo ngấn nước kinh ngạc nhìn hắn: “Điện hạ…”
Ánh mắt Thái tử trầm xuống, chậm rãi dời xuống dưới, ngón tay thô ráp vừa chạm vào chỗ mềm mại như quả vải căng mọng, thiếu nữ dưới thân đã rụt người lại.
Vân Quỳ cắn môi, luống cuống nói: “Điện hạ! Đêm qua nô tỳ thật sự không mơ thấy ngài…”
Thái tử khẽ hừ một tiếng.
Đầu óc mơ hồ của Vân Quỳ từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện câu nói này rõ ràng là “lạy ông tôi ở bụi này”.
Thái tử ngược lại không vội nữa, khoan thai vu.ốt ve làn da trắng như tuyết kia. Nhìn làn da trắng nõn dần ửng lên màu hồng nhạt, hoa văn lựu dây leo diễm lệ trên chiếc áo lót nhỏ cũng không ngừng lay động, những quả lựu căng tròn trên cành khẽ rung rinh theo gió, khiến người ta muốn hái xuống cắn ra nước, từ từ thưởng thức.
“Ngươi to gan lớn mật, cô đã dung túng ngươi bao lâu rồi?”
Vân Quỳ ấm ức: “Nhưng trong mơ là điện hạ ngài…”
Chưa nói xong, chỗ mềm mại kia đã bị ngón tay Thái tử véo mạnh một cái. Vân Quỳ theo bản năng cắn chặt môi, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng r.ên rỉ.
Tiếng rên quá mềm mại, trực tiếp làm rối loạn hơi thở của người đàn ông.
Hơi thở hai người hòa quyện, lông mi Vân Quỳ run rẩy dữ dội.
Ánh mắt Thái tử nhìn nàng vừa sâu vừa nóng: “Chẳng phải nói ngày ngày đều muốn chiếm hời của cô sao? Sao đến lúc này lại như hổ giấy vậy?”
Nếu lần trước không liều mạng xông lên đè hắn xuống, còn lớn tiếng nói năng lung tung, nàng có thể giả vờ ngây thơ ngoan ngoãn như thỏ trắng. Nhưng mọi thành phần của nàng đã bị người ta nhìn thấu, dường như làm gì cũng có vẻ như muốn cự tuyệt mà lại nghênh đón.
「Hay là dứt khoát theo ngài ấy luôn đi?」
「Trong mơ mọi người đều vui vẻ như vậy, chẳng phải mày vẫn luôn muốn thử sao? Nói không chừng Thái tử điện hạ còn to hơn, lợi hại hơn đấy?」
「Chẳng phải mày cũng thèm lắm sao, vùng lên đi! Đừng để người ta coi thường!」
Nghĩ đến đây, Vân Quỳ cắn răng, ưỡn n.g.ự.c lên như cá chép lật mình, mạnh mẽ đụng vào cơ n.g.ự.c của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái tử: 「…」
Nhưng cũng chính cú đụng này khiến phía trước dường như cảm nhận được một chỗ khác thường, gần như đánh thẳng vào bụng dưới của nàng một cú.
Đến khi nhận ra đó là gì, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng.
「Động tĩnh này cũng lớn quá rồi!」
「Nghe nói sống mũi đàn ông càng cao, càng có khả năng thiên bẩm, hình… hình như là thật…」
Phía trên truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Đôi mắt hạnh ngấn nước của thiếu nữ chớp chớp, ánh mắt giao nhau, đầu hắn khẽ cúi xuống. Vân Quỳ lập tức tay nhanh hơn não, theo bản năng đưa tay che miệng mình lại.
Thái tử trầm ngâm nhìn nàng một lát nhưng không gỡ tay nàng ra. Đôi mắt đen chậm rãi dời xuống dưới, đôi môi ấm áp lạnh lẽo khẽ chạm vào xương quai xanh trắng ngần, nơi mềm mại mà chiếc áo lót nhỏ gần như không che nổi.
Vân Quỳ căn bản không ngờ hắn sẽ hôn chỗ này, cơ thể run rẩy dữ dội vì cảm giác tê dại.
Môi dán vào hương thơm ấm áp, làn da tuyết mịn, Thái tử đột nhiên trừng phạt cắn mạnh một cái vào xương quai xanh của nàng.
Vân Quỳ đau đến nước mắt lưng tròng, vành tai cũng đỏ ửng, bàn tay che miệng mới buông ra, muốn đẩy hắn ra. Đôi môi mỏng của người đàn ông lại bất ngờ ập xuống, chặn đứng hơi thở của nàng.
Trải qua mấy lần trước, Vân Quỳ vốn tưởng mình đã có kinh nghiệm, có thể thản nhiên đối mặt hơn. Không ngờ cơ thể vẫn không nghe lời mà nhũn ra và run rẩy, lòng rối như tơ vò.
Bàn tay Vân Quỳ không biết đặt vào đâu, mò mẫm tìm kiếm một điểm tựa, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên eo sau của hắn, chậm rãi ôm lấy.
「Eo… eo đẹp quá.」
Đôi tay thon gầy của thiếu nữ như những cành cây uyển chuyển trên chiếc áo lót nhỏ vươn ra, siết chặt lấy thân hình hắn.
Hơi thở người đàn ông càng lúc càng nặng nề, nụ hôn cũng từ chỗ chạm nhẹ ban đầu dần trở nên sâu hơn, đến mức gần như chiếm trọn khoang miệng của nàng.
Vân Quỳ rất sợ sẽ khó chịu như lần đầu tiên, cũng bắt đầu run rẩy chủ động đáp lại hắn.
Môi lưỡi chạm nhau, nụ hôn của hắn ẩm ướt nóng bỏng, hơi thở nóng rực bao bọc lấy nàng, như vô số tia lửa nổ tung trong da thịt. Những tia lửa ấy lại ở nơi không nhìn thấy không sờ thấy, tựa như những cánh bướm nhẹ nhàng bay lên, nâng đỡ thân thể của nàng từ từ rơi vào tầng mây ấm áp mềm mại.
「Kỹ thuật hôn của đại ca hình như… đột nhiên tiến bộ rồi.」
「Ư ư ư!」
…