Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 10: Nam chính trùm trường, có chút cuốn hút 9



“Ví dụ như sao?”

 

“Ví dụ như ngài, khụ khụ, danh tiếng của ngài, Tiểu Hoa có nghe qua một chút, vì không thể làm suy yếu chỉ số thông minh của ngài, nên chỉ có thể hạn chế ngài không được suy nghĩ nhiều, như vậy cũng tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần.”

 

Tô Yên nghe xong, đưa tay lên.

 

Cô nhíu mày, xoa xoa thái dương.

 

Sống ở thế giới này sáu ngày, mọi thứ đều có thể chấp nhận được.

 

Chỉ là việc không được phép suy nghĩ này, cô vẫn luôn không thể quen được.

 

Chỉ cần suy nghĩ một chút, đầu lại rất đau.

 

Thấy Tô Yên lặng lẽ chấp nhận, không hề vì vậy mà phàn nàn về những hạn chế của hệ thống.

 

Càng không ỷ vào thân phận Chủ Thần của mình mà nói những lời đe dọa độc ác.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Lúc này, hệ thống Tiểu Hoa cảm thấy, nó thật sự đã vớ được một món hời lớn.

 

Ai có thể ngờ được người đứng đầu trong chín vị Chủ Thần lại là một người ngoan ngoãn, nghe lời như vậy chứ?

 

Lúc trước tất cả các hệ thống, vừa nghe tin Tô Yên muốn đến thế giới vị diện, tất cả đều chạy mất dép, sợ bị mình đụng phải.

 

Chín vị Chủ Thần kia đều là hạng người gì chứ?!

 

Là những người xuất sắc nhất được chọn lọc từ vô số thế giới, trải qua những thử thách địa ngục để leo lên.

 

Mà người có thể khiến tám vị Chủ Thần khác tâm phục khẩu phục thừa nhận vị trí đứng đầu như Tô Yên, có thể là loại hiền lành gì được?!

 

Lúc này hệ thống Tiểu Hoa cảm thấy, ông trời đối xử với nó không tệ, ngay lúc nó nghĩ mình sắp phải chịu đựng sự hành hạ, thì lại thấy ánh sáng cuối đường hầm!

 

Xem ký chủ nhà họ kìa.

 

Ngoan ngoãn, nghe lời.

 

Cho dù các phương diện của bản thân bị suy yếu thành cặn bã, cũng có thể khiêm tốn chấp nhận, không phàn nàn, không tức giận.

 

Ký chủ tốt như vậy, tìm ở đâu ra chứ??

 

Vừa nghĩ, vừa vui mừng.

 

Đối với Tô Yên mà nói, thời gian đi học rất tốt, cô rất thích.

 

Tiểu Hoa lại nhỏ giọng hỏi:

 

“Ký chủ, ngài đã nghĩ ra cách tiếp cận Khương Nhiên chưa?”

 

Tô Yên đưa tay lên, nắm chặt chiếc túi giấy màu trắng.

 

“Anh ấy nói muốn tôi trả lại cà vạt cho anh ấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy thì tốt quá, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để vun đắp tình cảm!”

 

Tiểu Hoa hưng phấn, cảm thấy ký chủ của mình đã thành công bước ra bước đầu tiên.

 

Tô Yên l.i.ế.m môi:

 

“Anh ấy không nói cho tôi biết anh ấy học lớp nào.”

 

Vừa dứt lời, Tiểu Hoa nhỏ giọng đề nghị.

 

“Ký, ký chủ, ngài hoàn toàn có thể hỏi thăm một cách khéo léo…”

 

Tô Yên gật đầu:

 

“Tôi cũng đã thử nghĩ đến những cách khác, nhưng, cứ nghĩ là đầu lại đau. Cho nên vẫn luôn không nghĩ đến chuyện này nữa.”

 

Dung lượng não là 1.

 

Ăn cơm, ngủ nghỉ đã chiếm hết 70%.

 

Cô còn có thể làm gì nữa đây?

 

Chỉ có thể nghĩ xem vị kẹo sữa có ngon không thôi.

 

Uống xong, cô đứng dậy, chuẩn bị đi học.

 

Đến trường, buổi sáng mọi thứ đều bình thường.

 

Nhưng đến buổi chiều, sau tiết học thứ hai, Tô Yên bị người bạn cùng bàn không mấy thân thiết kéo đến sân bóng rổ.

 

Tại sao lại bị kéo đến?

 

Tất cả các bạn nữ trong lớp đều đi xuống, bạn cùng bàn thấy Tô Yên một mình đáng thương, liền kéo cô xuống xem thi đấu bóng rổ.

 

À, không, thực ra là để đi ngắm Khương Nhiên.

 

Ừm, cả lớp nữ sinh, tất cả đều vậy.

 

Vì hai người xuống sớm, nên còn giành được một vị trí rất thuận lợi ở phía trước.

 

Về cơ bản là ngay khi hai người vừa đứng yên, xung quanh đã bị vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài.

 

Tiếng hét chói tai của các nữ sinh, đến cả hệ thống như Tiểu Hoa cũng muốn che đi cái thân ngọc trai của mình.

 

Tô Yên không hiểu về bóng rổ, chỉ có thể xem cho vui.

 

Bạn cùng bàn nắm chặt cánh tay Tô Yên đến mức đau nhói:

 

“A a a a! Khương Nhiên! Đẹp trai quá!!!”

 

Chỉ thấy trên sân, một cú ném ba điểm đẹp mắt đã vào rổ.