Làm xong việc, bạn cùng bàn của Tô Yên ghé đầu sang, nửa do dự hỏi:
“Lúc nãy ở ngoài cậu có thấy ai đi qua không?”
Tô Yên chớp mắt, giọng mềm mại:
“Ai cơ?”
“Khương Nhiên đó! Hơn nữa thấy cậu ấy đi qua lớp mình mấy lần, không biết là để làm gì.”
Bên tai, giọng nói rất nhỏ của hệ thống Tiểu Hoa vang lên:
“Ký chủ, theo dữ liệu tôi tra được, lúc này, tốt nhất ngài nên giả vờ không biết gì cả.”
Tô Yên nhìn bạn cùng bàn, ánh mắt trong veo, giọng mềm mại:
“Tôi không biết gì cả.”
Hệ thống Tiểu Hoa:
“!!!!”
Nó bảo cô giả vờ không biết, chứ không phải bảo cô nói thẳng ra là mình không biết gì cả!
Ký chủ vừa mới đứng ngay cửa, sao có thể không biết gì được chứ?!
Lừa con nít à??
Ấy thế mà, bạn cùng bàn của cô nghe xong lại thở dài:
“Cũng phải, cậu bình thường ngoài học ra thì cũng chỉ có học, chắc là đến cả Khương Nhiên là ai cũng không biết.”
Cái lý do vô lý như vậy mà cũng tin được sao?!
Tô Yên không nói gì, cúi đầu lấy một viên kẹo sữa dâu trong túi ra, bóc vỏ rồi cho vào miệng.
Diêu Vũ Phỉ đang định đến hỏi Tô Yên chuyện vừa rồi.
Cô ta vẫn luôn để ý, lúc nãy, hình như ngoài cửa có tiếng Khương Nhiên nói chuyện.
Nhưng khi nghe được lời của Tô Yên, lòng Diêu Vũ Phỉ lập tức thả lỏng.
Cô ta nở một nụ cười, lắc đầu.
Chắc là ảo giác thôi?
Cũng phải, Khương Nhiên sao có thể nói chuyện với một cô gái khác lâu như vậy được chứ?
Không thể nào!!
Ngày hôm sau, trôi qua vô cùng êm đềm.
Tô Yên cuối cùng cũng trải qua ngày đầu tiên ở thế giới nhiệm vụ.
Hai ngày tiếp theo, cũng trôi qua rất bình lặng.
Chỉ là có người nào đó lại không hề bình lặng.
Trên sân bóng rổ, nam sinh mặc áo bóng rổ số 7 màu trắng chơi bóng cực kỳ điêu luyện, một cú úp rổ cướp được bóng, nhanh chóng dẫn bóng, xác định vị trí, một cú ném ba điểm hoàn hảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Tinh Dương nhìn Khương Nhiên đang thể hiện xuất sắc, cảm thấy thật sự không bình thường.
Anh ta kéo áo lên lau mồ hôi đầm đìa, đi đến trước mặt Khương Nhiên:
“Này, sao thế? Cậu định một mình cân cả sân bóng rổ à?”
Sắc mặt Khương Nhiên có chút lạnh lùng, liếc Trình Tinh Dương một cái:
“Tao hỏi mày một câu.”
Hiếm khi Khương Nhiên lại hỏi ý kiến mình, Trình Tinh Dương mắt sáng rỡ, cười nói:
“Nói nghe xem nào.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Vì đối phương không hoàn thành lời hứa đúng hẹn, khiến mày cứ phải bận tâm, có phải đối phương đáng bị ăn đòn không?”
Trình Tinh Dương vừa nghe, trực giác có vấn đề.
Anh ta cân nhắc một lúc:
“Cái đó phải xem là chuyện gì. Ví dụ như, chuyện đó không quá quan trọng, đối phương nhất thời bận quá, cũng có khả năng mà, phải không?”
Khương Nhiên cụp mắt xuống, mồ hôi chảy dài trên má.
Hắn không nói gì nữa.
Chỉ mới gặp nhau hai lần thôi mà.
Lần đầu tiên còn là hắn vô tình làm cô bị thương.
Hình như bản thân mình thật sự không quá quan trọng.
Nhận thức như vậy, rất chính xác.
Nhưng lại khiến hắn càng thêm tức giận.
Hắn đang tự giận chính mình.
Chỉ mới gặp nhau hai lần thôi, cô ấy còn không nhớ, rốt cuộc mình đang bận tâm cái gì vậy?
Lại qua mấy ngày.
Tô Yên dậy sớm, thu dọn xong xuôi rồi ra ngoài đi học.
Mấy ngày qua đã giúp cô quen với cuộc sống này.
Như thường lệ, cô đến siêu thị ngồi một lát, mua một ly trà sữa.
Ngồi trên ghế, cô lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.
Tô Yên yên lặng một lúc, đột nhiên hỏi:
“Tiểu Hoa, dung lượng não của mình bây giờ là 1 phải không?”
“Đúng vậy, ký chủ.”
“Vậy dung lượng não của những người xuyên không bình thường cũng sẽ giảm xuống còn 1 sao?”
“Không, tất cả các hạn chế đều được thiết lập dựa trên từng ký chủ khác nhau.”