Cứ như vậy, dăm ba câu, Tô Yên không hiểu sao đã bị bán đi.
Người nào đó bắt đầu những ngày tháng dưỡng thương yên tâm thoải mái.
Cũng không biết có phải nọc độc chưa được loại bỏ sạch sẽ hay không, Tô Yên cảm thấy vị điện hạ này thật sự ngày càng dính người.
Buổi sáng, trời còn chưa sáng, cô đã nghe thấy một trận tiếng gõ cửa.
Mở cửa, sắc mặt Xuân Hoa lo lắng:
“Aiya, sao ngươi mới mở cửa? Điện hạ tỉnh rồi, muốn ngươi thắp nến đến đọc tạp sử cùng ngài ấy.”
Nói rồi, Xuân Hoa không hề để ý Tô Yên còn chưa mặc đồ chỉnh tề, trực tiếp kéo người đi về phía thiên điện.
Hôm nay trời sáng hẳn, Tô Yên đang lúc pha trà cho vị chủ tử nào đó, lại bị Nam Đường tìm đến tận gian pha trà.
Giọng điệu Nam Đường vẫn lạnh lùng như lúc đầu:
“Điện hạ đang tìm ngài.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tô Yên dụi dụi mắt, gật gật đầu:
“Đi ngay đây.”
Nói rồi tiếp tục đứng trước bàn trà rót nước, pha trà.
Nam Đường vốn đứng ở cửa, thấy Tô Yên không đi ngay lập tức, hắn bước vào phòng.
Nhận lấy ấm tử sa trong tay cô.
“Chủ tử không thích chờ đợi, ngươi mau đi đi, sau này những việc này, giao cho Xuân Hoa và Thu Thực làm.”
Nói xong, Tô Yên lại bị đuổi trở về.
Buổi chiều, Hiên Viên Vĩnh Hạo bị Hoàng thượng triệu kiến, nghe nói là để kiểm tra công khóa của ba vị hoàng tử, tiện đường được giữ lại ăn bữa tối, trước khi trời tối sẽ không trở về.
Vốn tưởng rằng, lần này có thể nghỉ ngơi một lát.
Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo đi chưa được nửa canh giờ đã trở lại.
Ngay sau đó, Tô Yên vừa kịp thở một hơi, uống một ngụm nước, lại bị gọi đi.
Các hạ nhân nhìn thấy Tô Yên đột nhiên được Tam điện hạ coi trọng như vậy, vừa ngưỡng mộ, ghen tị, lại có chút đồng tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bận rộn xoay quanh như vậy, ngay cả cơ hội thở cũng không có, cứ bận rộn thế này, không phải sẽ mệt c.h.ế.t sao?
Nhưng nhìn chủ tử hận không thể một bước cũng không muốn rời xa Tô Yên, tỳ nữ này rốt cuộc đã cho chủ tử uống thuốc mê gì?
Mọi người đều cho rằng, Tô Yên ngày ngày theo hầu bên cạnh Tam điện hạ, chắc chắn là mệt mỏi vô cùng.
Đáng tiếc, cô không mệt, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn trước kia, chỉ là người này làm gì cũng phải có cô ở trước mặt, giống như ăn vạ cô vậy.
Trong tẩm điện, Hiên Viên Vĩnh Hạo mặc bộ đồ gấm lụa tốt nhất, trông có vẻ khá hơn trước kia một chút, nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
Vừa nhìn liền biết là một người yếu ớt.
Hắn gác đầu lên vai Tô Yên, ôm người vào sập phù dung, trông như thể thân hình nhỏ bé của Tô Yên đang chống đỡ hắn.
Thực tế, tay hắn chiếm hữu mạnh mẽ ôm chặt người vào lòng, không giấu giếm tâm tư của mình.
Trong tay hắn cầm một cuốn sách bìa đen, trên bìa sách không có gì cả, trống trơn.
Chỉ lờ mờ nhìn thấy nếp gấp của các trang giấy bên trong, như thể đã bị người ta lật xem không biết bao nhiêu lần.
Cuốn sách này, là Nam Đường vừa mới giao cho hắn.
Lúc đó Nam Đường hai tay dâng lên, rất trân trọng cuốn sách này.
Có thể nhìn ra sự cẩn thận của Nam Đường đối với cuốn sách.
Đáng tiếc, khi Hiên Viên Vĩnh Hạo nhận được nó, hắn chỉ ôn hòa hỏi một câu:
“Ổn thỏa cả chứ?”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Sau đó, đợi Nam Đường ra ngoài, cuốn sách này hắn không hề mở ra nữa.
Hắn gối đầu lên vai Tô Yên, mắt cụp xuống, lông mi cong vút run rẩy.
Đợi một lúc lâu, thấy hắn mãi không lên tiếng, hô hấp đều đặn.
Tô Yên cho rằng hắn đã ngủ rồi, định gỡ tay hắn ra để đứng dậy.
Nào ngờ, vừa mới động đậy, cánh tay ôm bên hông siết chặt lại, người phía sau liền mở mắt.