Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 101: Hoàng tử thật bệnh kiều 27



Đêm đầu tiên, Tô Yên còn tưởng mình sẽ phải ngủ dưới đất, cô đã chuẩn bị không ít chăn nệm, định trải ra đất để ngủ.

 

Đến khi Hiên Viên Vĩnh Hạo biết được ý định của cô, hắn ôm cô cười một lúc lâu.

 

Cuối cùng bị hắn kéo lên giường.

 

Kể từ hôm đó, đồ đạc của Tô Yên được Nam Đường từng chút một chuyển đến tẩm điện.

 

Chưa đến một tuần, đồ đạc trong phòng thiên điện của Tô Yên đều đã chuyển hết sang tẩm điện.

 

Mà Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng ngày càng không kiêng nể gì mà bám lấy cô.

 

Một ngày nọ, Tô Yên đến nhà bếp nhỏ lấy điểm tâm, tạm thời rời khỏi tẩm điện.

 

Nam Đường bước vào, cung kính báo cáo:

 

“Thừa tướng đại nhân cho rằng kế hoạch của điện hạ quá mạo hiểm, muốn thuộc hạ khuyên ngài suy nghĩ kỹ lại.”

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, tay thon dài cầm một cuốn sách.

 

Mắt cụp xuống lật xem, lông mi run rẩy, gương mặt trắng bệch, trông yếu ớt vô cùng.

 

Hắn nhếch lên một đường cong lạnh lùng, giọng nói ôn hòa:

 

“Ông ta đâu phải vì quá mạo hiểm, là cảm thấy g.i.ế.c chóc quá nhiều, khuyên bản cung nên cẩn thận suy nghĩ lại.”

 

Lời vừa dứt, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.

 

Một lúc lâu sau, giọng Hiên Viên Vĩnh Hạo chậm rãi vang lên:

 

“Ngươi trả lời ông ta, nếu cảm thấy không ổn, bản cung không ngại để Lâm tướng quân giám sát thi hành.”

 

“Vâng.”

 

Lời vừa dứt, Nam Đường vẫn chần chừ chưa rời đi.

 

Nam Đường ngẩng đầu, có một khoảnh khắc do dự.

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhướng mí mắt một chút:

 

“Nói.”

 

Nam Đường chắp tay:

 

“Thuộc hạ có một chuyện không rõ.”

 

“Nói ta nghe xem.”

 

“Tô Yên là gián điệp do Đại hoàng tử phái tới, điện hạ dường như, đối xử với nàng có chút khác biệt.”

 

Nam Đường dùng từ ngữ cẩn thận, cân nhắc.

 

Trong mắt Nam Đường, điện hạ đối với Tô Yên này đâu chỉ là khác biệt, mà quả thực là không hề phòng bị, hoàn toàn không để tâm đến thân phận mật thám của nàng.

 

Ban đầu, Nam Đường cho rằng điện hạ chỉ là cảm thấy thú vị, chơi đùa một chút thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không mấy để tâm.

 

Nhưng từ đêm đó trở về, dường như đã hoàn toàn khác.

 

Ánh mắt điện hạ nhìn Tô Yên, cùng với mỗi lời nói, hành động đều mang theo sự quan tâm và ham muốn chiếm hữu, điều đó không thể giả được.

 

Tất cả những điều này làm cho nội tâm Nam Đường vừa nghi hoặc vừa bất an.

 

Vì vậy, cuối cùng không nhịn được, vẫn phải hỏi ra.

 

Trước khi hỏi, không quên nhắc nhở điện hạ, nàng là gián điệp!!

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo, tay đang lật sách khựng lại, ngước mắt lên, ánh mắt đen láy trở nên sâu thẳm, nhìn Nam Đường:

 

“Nàng là của ta.”

 

Nam Đường trong lòng run lên, lập tức quỳ xuống đất:

 

“Vâng.”

 

Cái gì gián điệp không gián điệp, hắn căn bản không thèm để tâm.

 

Tô Yên là của hắn, và chỉ có thể là của hắn.

 

Còn về việc tại sao lại nói cho Nam Đường, cũng là để cảnh cáo hắn, không được làm tổn thương nàng.

 

Hỏi xong, Nam Đường lui ra ngoài.

 

Tẩm điện lại một lần nữa trở lại vẻ yên tĩnh như ban đầu.

 

Lại nói đến Tô Yên đi nhà bếp nhỏ lấy điểm tâm.

 

Vừa bước vào nhà bếp nhỏ, một nữ tử mặc trang phục cung nữ hạng ba đi vào, không cẩn thận va phải cô một chút.

 

Sau đó, một mảnh giấy lặng lẽ được nhét vào tay Tô Yên.

 

Tô Yên nắm chặt mảnh giấy trong tay, chớp chớp mắt.

 

Ồ, đúng rồi, nàng là mật thám do Đại hoàng tử phái tới.

 

Yên tĩnh lâu như vậy, đến nỗi nàng đã quên mất chuyện này.

 

Sau đó, cung nữ hạng ba đó nhìn sâu vào Tô Yên một cái, rồi xoay người rời đi.

 

Tô Yên nắm chặt mảnh giấy trong tay, nhìn về phía cửa chính và cửa sổ, không có ai cả.

 

Nàng mở mảnh giấy ra.

 

Trên đó viết ba dòng chữ nhỏ:

 

“Tìm một cuốn sách bìa đen.

 

Trên đó ghi lại chứng cứ tham ô của hơn mười vị đại thần trong triều.

 

Ba ngày sau, lúc mặt trời lặn, gặp ở sau hòn non bộ trong Ngự Hoa Viên.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác