Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 102: Hoàng tử thật bệnh kiều 28



Đợi cô xem xong chữ trên đó, cô cất mảnh giấy vào túi đựng kẹo.

 

Sau đó bưng đĩa điểm tâm trên bàn đi ra ngoài.

 

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói:

 

“Ký chủ, ngài có muốn giúp Đại hoàng tử không?”

 

“Không muốn giúp.”

 

“Nhưng, ký chủ, theo những gì Tiểu Hoa đã đọc trong sách, nếu ngài không còn giá trị, rất có khả năng sẽ bị diệt khẩu.”

 

Tô Yên nghe thấy có lý, vì những cuốn sách Tiểu Hoa xem cô đều đã đọc.

 

Nhỏ giọng:

 

“Vậy ta giúp hắn?”

 

Dù sao giữ được mạng nhỏ mới có thể tiếp tục nhiệm vụ.

 

“Nhưng Tam điện hạ bây giờ tin tưởng ngài như vậy, nếu bị hắn phát hiện ngài là mật thám, sẽ rất đau lòng.”

 

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

 

Tô Yên không có kinh nghiệm, cô ngay cả nói dối cũng rất ít, huống chi là làm gián điệp.

 

Tiểu Hoa cẩn thận suy nghĩ một lát:

 

“Ờm… hay là ký chủ làm giả một cuốn?”

 

Lời vừa dứt, một người một hệ thống đều cảm thấy ý tưởng này rất hay, như vậy, không phải vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa không làm Tam điện hạ đau lòng sao?

 

Một mật thám gà mờ, một hệ thống không có kinh nghiệm thực chiến, cuộc đối thoại giữa hai người giống như hai kẻ ngốc.

 

Tô Yên trở lại tẩm điện, ôm đĩa điểm tâm đi vào.

 

Mỗi lần tuy là Hiên Viên Vĩnh Hạo nói muốn ăn điểm tâm, nhưng phần lớn đều vào bụng Tô Yên.

 

Thế nên lần này, Tô Yên cố ý chọn món mình thích ăn mang đến.

 

Khi Tô Yên bước vào, Hiên Viên Vĩnh Hạo đang luyện chữ.

 

Cô hoảng hốt một chút, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề chí mạng.

 

Cô không biết viết chữ bút lông.

 

Không biết viết chữ, làm sao mà làm giả??

 

Kết quả là, bước chân bất giác đi về phía Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhìn chữ hắn viết ra.

 

Rất đẹp, cũng rất sắc bén.

 

Từng nét bút mang theo sự mạnh mẽ, nhưng nhìn thoáng qua lại cho người ta cảm giác hào hùng, phóng khoáng.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Cô đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, mình không biết viết mà.

 

Có lẽ là ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào giấy Tuyên Thành hiếm khi bộc lộ cảm xúc.

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc nhìn cô một cái, không nhịn được khóe môi cong lên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhận ra chữ không?”

 

Tô Yên gật gật đầu:

 

“Tô Yên.”

 

Giọng nói mềm mại của cô, đọc chữ trên giấy.

 

Trong mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo lóe lên một tia sáng, hắn lại viết bốn chữ bên cạnh:

 

“Mấy chữ này thì sao?”

 

“Hiên Viên Vĩnh Hạo.”

 

Cô rất nghiêm túc đọc ra, đọc xong cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình, cô ngẩng đầu đối diện với hắn.

 

Hắn nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới lại lên tiếng:

 

“Lại đây, ngươi viết cho ta xem.”

 

Tô Yên đứng bên cạnh do dự, cô chưa từng học viết bút lông mà.

 

Nhưng chắc cũng không khác nhau lắm đâu nhỉ?

 

Nghĩ vậy, cô đặt đĩa điểm tâm trong tay xuống, đi qua.

 

Nhận lấy bút lông trong tay hắn, trước khi đặt bút, lại không nhịn được nhìn hắn một cái.

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo lại có chút mong chờ.

 

Từ những cuộc nói chuyện thường ngày, có thể thấy tiểu tỳ nữ này tuy ngốc nghếch, nhưng trong bụng cũng có chút kiến thức.

 

Hắn nhắc đến một số điển cố, từ ngữ, cô đều có thể hiểu được.

 

Có thể thấy, đã từng được thầy dạy dỗ.

 

Người ta thường nói, chữ viết như người.

 

Hắn muốn xem, chữ cô viết ra có giống như con người cô không.

 

Đợi một lúc lâu.

 

Tô Yên rất nghiêm túc viết xong tên của mình.

 

Vừa viết xong, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười.

 

Người nào đó ôm cô, đầu gác lên vai cô, cụp mắt nhìn những con chữ xiêu vẹo như gà bới trên giấy Tuyên Thành, cười vô cùng thoải mái.

 

Tô Yên đặt bút lông xuống, nhặt tờ giấy Tuyên Thành đó lên, đặc biệt so sánh với chữ bên cạnh, mới thật sự là xấu không nỡ nhìn.

 

Đôi mắt long lanh của cô nhìn, gương mặt có chút hồng,

 

Nhỏ giọng lí nhí:

 

“Ta không biết viết.”

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa cười vừa hỏi:

 

“Thầy giáo chỉ dạy ngươi nhận chữ, không dạy ngươi viết chữ sao?”