Một đám thị vệ từ dưới đất bò dậy, cũng đều quỳ lạy.
Hiên Viên Vĩnh Hạo quét một vòng đám thị vệ đang quỳ rạp dưới đất.
Hắn nhếch đôi môi mỏng, khẽ nhướng lên,
“Đây là có chuyện gì? Ngươi đánh?”
Giọng điệu nghe không ra tức giận, chỉ thấy đôi mắt đen láy của hắn nhìn Tô Yên.
Tô Yên cúi đầu, một bộ dạng bị bắt quả tang làm sai.
Lâm Lệ Cường hai tay chắp lại, nói:
“Điện hạ, tỳ nữ này rất quỷ dị, xin điện hạ giao cho thần cẩn thận điều tra.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo không trả lời hắn.
Hắn tiến lên vài bước, lướt qua một đám thị vệ, đi đến trước mặt Tô Yên đánh giá từ trên xuống dưới.
Đánh với nhiều thị vệ như vậy, một chút thương tích cũng không có, ngoại trừ có thể nghe ra hơi thở của cô có chút không đều, trên mặt lấm tấm mồ hôi, thì trông mọi thứ đều bình thường.
Hắn nhướng mắt lên, nhìn về phía những thị vệ này, giọng nói ôn hòa:
“Nhiều người như vậy mà không bắt được một cung nữ, binh lính dưới trướng Lâm tướng quân thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Lâm Lệ Cường bị nói đến có chút đỏ mặt tía tai, không có gì khiến hắn cảm thấy mất mặt hơn việc này.
Lâm Lệ Cường hai tay chắp lại, giọng nói trịnh trọng:
“Điện hạ, là thần quản giáo không nghiêm, chờ bắt được tỳ nữ này về, thần nhất định sẽ thao luyện bọn họ thật tốt.”
Thừa tướng Triệu Tử Yến đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, sau khi quan sát một lúc, ôn hòa lên tiếng:
“Điện hạ quen biết tỳ nữ này sao?”
Hiên Viên Vĩnh Hạo cười cười không nói, ánh mắt chuyển về phía Tô Yên.
“Chơi đủ chưa?”
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhất thời cũng không rõ thái độ của hắn rốt cuộc là thế nào.
Mở miệng, giọng điệu mềm mại:
“Nô tỳ chỉ là đi ngang qua, bọn họ cứ muốn bắt nô tỳ.”
Một miệng một tiếng "nô tỳ", nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo lại cảm thấy trên người cô không có nửa điểm tự giác mình là nô tỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn dáng vẻ này của cô, hắn dắt lấy tay cô, rồi gật gật đầu.
Khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch lên, đôi đồng tử đen láy ngậm ý cười:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Chắc chắn là bọn họ sai, về cung trước, ta sẽ làm chủ cho ngươi.”
Hắn kéo cô đi, nhưng Tô Yên đi được một bước, liền đứng yên tại chỗ.
Cô nắm tay áo, lau mồ hôi trên trán, khóe môi có chút trắng bệch.
“Đi không nổi.”
Trong giọng nói mềm mại mang theo sự mệt mỏi và suy yếu.
Bắp chân đang run lên, đi thêm một bước nữa, có lẽ sẽ quỳ xuống đất.
Đôi mắt hắn ẩn chứa nụ cười:
“Lúc nãy đánh người, sao không thấy ngươi yếu đi chút nào?”
Trêu ghẹo xong, hắn cúi người bế thốc cô lên.
Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo rời đi.
Lâm Lệ Cường đầu óc mờ mịt, gãi gãi đầu đi hỏi Triệu Tử Yến bên cạnh:
“Tỳ nữ đó là người của Tam điện hạ sao? Sao chưa từng gặp qua? Điện hạ từ khi nào lại quan tâm đến thuộc hạ như vậy?”
Triệu Tử Yến nghe những lời đầy khó hiểu của Lâm Lệ Cường, đôi mắt vốn sắc bén bỗng nhiên ngậm lên một tia cười:
“Lâm tướng quân, sau này không chỉ cần quan tâm đến chiến sự, mà cũng nên tìm hiểu một chút về chuyện tình cảm nam nữ.”
Còn thuộc hạ?
Ai từng thấy chủ tử đối với thuộc hạ có thể âu yếm ôm ấp, giọng điệu cưng chiều, hoàn toàn không có nguyên tắc mà thiên vị như vậy?
Tam điện hạ là người như thế nào, hai người họ rõ hơn ai hết.
Điều khiến Triệu Tử Yến kinh ngạc chính là, người bộc lộ ra vẻ mặt cưng chiều như vậy, lại là Tam điện hạ.
Có thể nói là khiến hắn kinh ngạc đến tột độ.
Lâm Lệ Cường không phải kẻ ngốc, bị Triệu Tử Yến nhắc nhở như vậy, lập tức hiểu ra đây là đang nói về mối quan hệ giữa Tam điện hạ và tỳ nữ kia.
Sau đó, Lâm Lệ Cường nhíu mày có chút không đồng tình:
“Điện hạ là người làm đại sự, không thể vì tình cảm nhi nữ mà bị ràng buộc, hơn nữa, tỳ nữ kia, võ công quỷ dị, có chút kỳ quặc.”