Hiên Viên Vĩnh Hạo vốn định mở miệng đả kích cô vài câu, nhưng ánh mắt lướt đến vẻ mặt yếu ớt, mệt mỏi của cô, một viên kẹo mà bóc rất lâu.
Khó khăn lắm mới cho vào miệng được, cúi đầu ủ rũ, như thể đã hao hết tất cả sức lực.
Mồ hôi trên trán lúc trước đã lau đi, nay lại lấm tấm một lớp mỏng.
Hắn nhíu mày, đỡ lấy vai cô:
“Đây là có chuyện gì? Bị thương sao?”
Tô Yên lắc đầu, nhỏ giọng mềm mại nói:
“Không có sức.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước nhìn hắn.
Viên kẹo vị sữa dâu trong miệng, tan ra.
Khi nói chuyện, hương vị ngọt ngào của kẹo sữa ập vào mặt.
Đôi mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo sâu thẳm trong chốc lát, trán tựa vào trán cô.
Sau đó, đôi môi mỏng bao phủ lên đôi môi hồng hào kia.
“Ưm…”
Cô bị hôn đến cả người ngửa ra sau, lưng tựa vào ghế, lại vì trận chiến vừa rồi, đã hao hết tất cả sức lực của cô.
Dẫn đến bây giờ yếu đuối dễ bị bắt nạt, chỉ cần đẩy nhẹ ra sau, cô liền không có chút sức phản kháng nào, chỉ có thể ngoan ngoãn ở đó, bị người ta tùy ý hôn.
Một lúc lâu sau, người nào đó mới buông ra.
Nhìn cô hít sâu thở dốc, gương mặt đỏ bừng, có chút sinh khí.
Đôi đồng tử đen láy của Hiên Viên Vĩnh Hạo lóe lên ý cười, trong miệng có một vị ngọt của kẹo sữa, mãi không tan đi.
Hồi lâu sau, hắn cất giọng ôn hòa:
“Hóa ra hầu hạ bên cạnh ta, còn có bản lĩnh lớn như vậy.”
Tô Yên nhìn đôi môi hắn lúc đóng lúc mở, cộng thêm đầu óc thiếu oxy có chút không tỉnh táo lại:
“Cái gì?”
Liền nghe Hiên Viên Vĩnh Hạo tiếp tục nói:
“Rõ ràng không có nội công, lại có thể một mình đánh thắng được một đám thị vệ, không chỉ vậy, còn có thể giao tiếp thông suốt với rắn.”
Hắn khi nói chuyện dừng lại một chút, như thể cố ý để cô có thời gian suy nghĩ kỹ rồi mới nói.
Hắn cúi người xuống, ghé sát vào tai Tô Yên:
“Ta là chủ tử của ngươi, thành thật sẽ được khoan hồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơi thở ấm áp phả lên làn da mỏng manh, chớp mắt đã trở nên hồng hào.
Cô rụt đầu lại, né sang một bên.
Nhưng trái phải sau lưng là ghế, phía trước bị hắn chặn lại, cô có thể chạy đi đâu được? Lên trời sao?
Cuối cùng, Tô Yên vẫn thành thật khai báo:
“Ta vừa sinh ra đã có thể nói chuyện với rắn.”
Dừng một chút, cô ngây thơ nói:
“Những thị vệ đó muốn g.i.ế.c ta, ta mới ra tay.”
“Ai dạy?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Thời gian lâu quá, quên rồi.”
“Bộ kiếm pháp đó rất kỳ lạ, bản cung chưa bao giờ thấy qua, có tên không?”
“Kiếm thuật Đông Doanh.”
Chiếc vòng tay thủy tinh màu đỏ hình giọt mưa trên cổ tay phải của Tô Yên, không biết từ lúc nào lại một lần nữa biến mất.
Cô ăn xong viên kẹo trong miệng, lại từ túi tiền lấy ra một viên nữa, bóc ra, cho vào miệng.
Cô cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán, sự mệt mỏi, suy yếu có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.
Hiên Viên Vĩnh Hạo không tiếp tục hỏi nữa.
Chỉ duỗi tay, bế ngang người cô lên lần nữa, đi về phía mép giường.
Khi hắn đặt Tô Yên lên giường, hắn duỗi tay ra cởi túi tiền của Tô Yên.
Tô Yên gần như phản ứng theo bản năng, tay một phát liền nắm lấy túi tiền.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn hành động của cô, nhướng mày.
Lúc này Tô Yên mới nhớ ra người này là chủ tử của mình.
Cô từ từ buông tay ra, sau đó giây tiếp theo lại nắm lấy túi tiền.
“Đây là cái túi tiền cuối cùng.”
Cái này mà không có, cô sẽ không có túi đựng kẹo nữa.
“Bản cung giống thổ phỉ lắm sao? Khiến ngươi cảm thấy cả ngày không có việc gì làm, chuyên cướp túi tiền của ngươi?”
Tô Yên không nói gì, nhưng ánh mắt đã ngầm thừa nhận.
Hiên Viên Vĩnh Hạo đột nhiên cười, ghé sát vào cô.