Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 113: Hoàng tử thật bệnh kiều 39



Triệu Tử Yến "chậc" một tiếng.

 

Lâm Lệ Cường này đang nói về ai vậy?

 

Bọn họ có đang nhìn cùng một người không?

 

Trước đây hắn còn đang nghĩ, rốt cuộc Tam điện hạ đã dùng phương pháp gì để chiêu mộ Lâm Lệ Cường về dưới trướng, một lòng một dạ.

 

Bây giờ nhìn xem, thì đã rõ.

 

Đầu óc Lâm Lệ Cường chỉ có một đường thẳng, rất cố chấp.

 

Hiên Viên quốc trọng văn khinh võ, cả quốc gia đều như vậy.

 

Hoàng đế đương kim cũng thích hoa điểu thơ từ hơn.

 

Năm đó, lúc Lâm Lệ Cường khốn khổ nhất, Tam điện hạ đã từng giúp đỡ, sau đó, không ngừng ngấm ngầm nâng đỡ, cũng không nói muốn báo đáp gì, nhưng chính vì vậy, đã khiến Lâm Lệ Cường một lòng một dạ đi theo Tam điện hạ.

 

Đối với Lâm Lệ Cường mà nói, có lẽ bảo vệ quốc gia rất quan trọng, nhưng, bảo vệ Hiên Viên Vĩnh Hạo còn quan trọng hơn, vì không có Hiên Viên Vĩnh Hạo, thì sẽ không có hắn, Lâm Lệ Cường.

 

Thêm vào đó, đầu óc Lâm Lệ Cường lại cố chấp, cũng không có nhiều tâm kế.

 

Tam điện hạ ngày thường lại ôn hòa, trông thuần khiết, vô hại.

 

Hắn một người cả ngày cầm quân đánh trận, đâu biết được điện hạ nhà mình lòng dạ đen tối đâu.

 

Triệu Tử Yến giật giật môi, ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn nói:

 

“Nếu đã tin tưởng điện hạ như vậy, thì nên tiếp tục tin tưởng hắn. Điện hạ có chừng mực.”

 

Lâm Lệ Cường lo lắng điện hạ bị hại.

 

Hắn thì lại lo lắng nữ tử kia bị hại.

 

Lòng dạ Tam điện hạ đen tối, hắn là một thừa tướng cả ngày đấu trí với người khác cũng phải sợ.

 

Nghe Triệu Tử Yến nói như vậy, đôi mày vốn nhíu chặt của Lâm Lệ Cường giãn ra một chút.

 

Cũng phải, điện hạ hẳn là có chừng mực.

 

Trời tối đen, hai người sóng vai đi về phía trước.

 

Triệu Tử Yến cụp mắt xuống, gió lạnh phất qua mái tóc, cuốn lên một đường cong.

 

Tỳ nữ đó, nếu sau này có cơ hội, nên gặp mặt cẩn thận nói chuyện.

 

Nếu là người không tồi, có lẽ, đối với điện hạ là chuyện tốt.

 

Tô Yên ngủ một giấc rất lâu, mãi đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

 

Qua đó có thể thấy, trận chiến đó đã hao tốn của cô bao nhiêu sức lực.

 

Tỉnh lại, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ký chủ, ngài tỉnh rồi.”

 

Tô Yên mở mắt, tỉnh táo lại.

 

Sau đó, ngồi dậy, chăn bông trượt xuống người.

 

Ngủ đủ giấc, liền có sức lực, trông tinh thần cũng tốt hơn không ít.

 

Tiểu Hoa nhắc nhở:

 

“Ký chủ, nửa canh giờ trước điện hạ đã bị Hoàng thượng triệu kiến rồi.”

 

“Ta biết rồi.”

 

Giọng nói mềm mại của cô đáp lại.

 

Cô rời giường, mặc quần áo chỉnh tề.

 

Nhìn túi tiền đặt bên gối, hoảng hốt nhớ ra.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Hôm qua hắn hình như bảo mình may túi tiền.

 

Nhưng, nhưng cô không biết may mà.

 

Tiểu Hoa lại nói:

 

“Ký chủ, tiêu rồi tiêu rồi, mảnh giấy đó vẫn còn trong túi tiền.”

 

“Ồ, phải.”

 

Tô Yên mở túi tiền ra, thấy mảnh giấy bên trong, lấy ra, buộc túi tiền vào bên hông, sau đó đi ra ngoài tẩm điện.

 

Chỉ là vừa đẩy cửa ra, bên ngoài trời âm u, trông có vẻ sắp mưa.

 

Một cơn gió lạnh ùa vào phòng, không nhìn ra được thần sắc của Tô Yên, cô cúi đầu, xé nát mảnh giấy trong tay, tìm một góc, giơ tay lên, vô số mảnh giấy vụn lập tức bay tứ tán.

 

Tiểu Hoa nói:

 

“Ký chủ, xem ra hôm nay sắp mưa rồi.”

 

Vừa dứt lời, giây tiếp theo, như thể nghĩ ra điều gì đó, thân thể mềm mại của Tiểu Hoa run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

Ký chủ ngày mưa, nó có chút hơi sợ.

 

Vẫn là nên ít nói thôi, nó không muốn lại bị ném ra ngoài nữa.

 

Mà hành động này của Tô Yên, đã bị Thu Thực trốn sau cột nhà nhìn thấy rõ.

 

Trong mắt Thu Thực lóe lên một tia sáng:

 

“Tô Yên, ngươi đang làm gì?!”

 

Lập tức từ sau cột nhà đi ra, mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, mang theo vẻ phong tình và quyến rũ.