Mí mắt Tô Yên cũng không thèm nhấc lên, cô đi theo con đường cũ của mình vào trong phòng.
Thu Thực bị phớt lờ như vậy, sắc mặt tức giận đến run lên.
Nàng ta nhìn những mảnh giấy bay đầy trời, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Một nén nhang sau, cửa lớn tẩm điện đột nhiên bị đá văng.
Vì Tam điện hạ và Nam Đường không ở đó, Thu Thực vốn là cung nữ hạng nhất, nên lập tức trở nên kiêu ngạo.
Một tay nàng ta xách váy, tay còn lại nắm chặt thứ gì đó không rõ.
Trên mặt mang theo vẻ đắc ý, nghênh ngang đi vào.
Tô Yên vẫn ngồi trên ghế, cúi đầu không nhúc nhích.
Thu Thực đi tới, “bốp”!
Nàng ta nhặt lại đống mảnh giấy vụn trong tay, vỗ lên bàn.
“Tô Yên, ngươi thật to gan!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Giọng điệu sắc bén, khí thế bức người.
Tô Yên nghe thấy âm thanh, chậm một nhịp, ngẩng đầu nhìn về phía Thu Thực.
Thần sắc cô hoảng hốt trong chốc lát, ánh mắt hướng về phía bầu trời âm u bên ngoài.
Thỉnh thoảng có gió lạnh theo cửa thổi vào, lạnh lẽo đến rùng mình.
Thu Thực cười lạnh:
“Tư thông với người ngoài, ngươi có biết đây là tội lớn đến mức nào không? Bị điện hạ biết, lăng trì ngươi cũng không đủ!”
Những lời của Thu Thực, cứ ong ong bên tai cô.
Tô Yên chỉ cảm thấy, sự bực bội trong lòng sắp không thể kìm nén được nữa.
Thu Thực thấy cô mãi không nói lời nào, vẻ mặt đờ đẫn.
“Bốp” một tiếng, một chưởng nữa vỗ lên bàn.
Làm cho những tờ giấy trên bàn bay tứ tán.
Thu Thực híp mắt, thần sắc lạnh lùng:
“Ta nói cho ngươi biết, lần này, Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu được ngươi! Đi! Cùng ta đi gặp ma ma!”
Nói rồi, liền kéo tay áo Tô Yên ra ngoài.
Thu Thực, gom lấy những mảnh giấy vụn trên bàn.
“Đi theo ta!”
Hai người giằng co, đi ra khỏi tẩm điện.
Tiếng động của họ, đã thu hút không ít cung nữ bên cạnh dừng lại xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Yên cúi đầu, mặc cho nàng ta kéo đi.
Chỉ là vừa bước ra khỏi cửa phòng, tí tách, tí tách, trời mưa.
Tô Yên như chậm vài nhịp, ngẩng đầu lên.
Cô nhìn những giọt mưa không ngừng rơi xuống từ trên trời.
Nhắm mắt lại, mặc cho những giọt mưa táp vào mặt.
Mưa, càng lúc càng lớn.
Tiếng ong ong không ngừng trong đầu cuối cùng cũng biến mất.
Cô chớp chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng,
Bước chân dừng lại, giây tiếp theo rút tay mình bị kéo ra.
Giơ bàn tay trắng nõn lên, nhìn những giọt mưa rơi xuống, cô nhỏ giọng, như đang lẩm bẩm:
“Trời mưa rồi.”
Thu Thực thấy Tô Yên phản kháng, nàng ta càng như có được cơ hội.
“Tô Yên, ngươi cái đồ mật thám! Ta nói cho ngươi biết! Ở đây có nhiều chị em như vậy, ngươi còn muốn chống cự sao?!”
Tô Yên nghe thấy âm thanh, nhìn về phía Thu Thực đang đứng trước mặt mình.
“Nói ta là mật thám, có chứng cứ không?”
Thu Thực cười ha hả, nàng ta giơ tay mình lên:
“Đây là chứng cứ ngươi xé nát khi tư thông với người ngoài! Lần này không còn gì để nói nữa chứ? Ha ha ha ha!!”
Tiếng cười của Thu Thực ngày càng lớn, cười đủ rồi, nàng ta giơ tay lên định túm lấy cánh tay Tô Yên lần nữa:
“Đi! Cùng ta đi gặp ma ma!”
Vừa nói, vừa kéo cô đi ra ngoài.
Chỉ là còn chưa đi được hai bước, lại bị Tô Yên vùng ra.
Tô Yên nhìn đống giấy vụn trên tay Thu Thực.
Im lặng một lát, thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe được:
“Bị phát hiện, cho nên, ngươi phải chết.”
Thu Thực cười lạnh:
“Ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi dám g.i.ế.c ta trước mặt bao nhiêu người như vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, ta c.h.ế.t rồi! Ngươi chắc chắn cũng không sống được đâu!!”
Thu Thực vừa nói xong, liền nghe thấy Tô Yên thấp giọng một câu:
“Giết nàng.”