Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 12: Nam chính trùm trường, có chút cuốn hút 11



Ghen tị, la hét, ngưỡng mộ, những ánh mắt nóng rực, đồng thời vây quanh Tô Yên.

 

Cô muốn đứng cách xa hắn một chút, vì đứng quá gần, cô cũng không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Kết quả, chiếc nơ cà vạt của cô vẫn bị hắn nắm, vừa lùi lại một bước, đã bị kéo mạnh trở lại vị trí cũ.

 

Giọng nói của cô bình thản, mềm mại:

 

“Tôi không biết anh học lớp mấy.”

 

Cô chỉ biết người này tên là Khương Nhiên, nhưng hắn không nói cho cô biết hắn học lớp mấy.

 

Khương Nhiên nhìn cô, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng lại thật sự tin lời cô nói.

 

Hắn gật đầu, nhíu mày, rồi ngay lập tức trở lại bình thường.

 

Một bộ dạng bình tĩnh:

 

“Lớp 11-10, trước khi tan học chiều nay, tôi muốn thấy nó. Nếu không…”

 

Hắn nói, rồi lại giật giật chiếc nơ cà vạt của cô.

 

Tô Yên cảm thấy người này có lẽ đã để ý đến chiếc cà vạt của cô.

 

Quả nhiên, câu tiếp theo chính là:

 

“Nếu không thấy, chiếc cà vạt này của em, chính là bồi thường.”

 

Cô hé miệng định nói gì đó.

 

Tiếng la hét điên cuồng của các nữ sinh bên cạnh, chói tai.

 

Đã thành công ngăn Tô Yên lại.

 

Cô đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Nhớ rồi.”

 

Như vậy, hắn mới buông tay.

 

Sự thiếu kiên nhẫn trên mặt hắn đã thu lại, hắn quay người trở lại sân bóng rổ.

 

Trình Tinh Dương liếc nhìn Khương Nhiên.

 

Phát hiện mí mắt hắn cụp xuống, thần thái khí thế đều lập tức trở nên lười biếng.

 

Cuối cùng cũng không còn bộ dạng bực bội như mấy ngày nay.

 

Anh ta hỏi một câu:

 

“Còn đánh nữa không?”

 

Khương Nhiên nhướng mi:

 

“Nghỉ.”

 

“OK.”

 

Trình Tinh Dương nhìn bộ dạng này của Khương Nhiên, không nhịn được nhìn về phía cô gái đang đứng giữa đám nữ sinh.

 

Lúc này mới nhìn rõ dung mạo của cô gái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mảnh mai, yếu đuối, ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh.

 

Kiểu con gái ngoan hiền.

 

Xinh, rất xinh.

 

Nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

 

Kiểu con gái như vậy ở trường cấp ba Đế Đô cũng không phải là hiếm.

 

Sao có thể khiến Khương Nhiên để mắt đến như vậy?

 

Trình Tinh Dương một tay ôm bóng rổ, đi ra ngoài sân, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía Tô Yên.

 

Nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra được nguyên do.

 

Vì sự cố bất ngờ này, Tô Yên im lặng, đột nhiên nhận được ánh mắt từ gần như toàn bộ nữ sinh trong khối.

 

Ghen tị, nghi ngờ, kinh ngạc, ngưỡng mộ, đủ loại cảm xúc hỗn tạp, rục rịch, nhưng lại ngại liên quan đến Khương Nhiên, không dám tiến lên hỏi.

 

Cho đến khi cô trở lại lớp, những ánh mắt này mới giảm bớt.

 

Lúc này, cuối cùng cũng có người không nhịn được, đi đến gần Tô Yên:

 

“Cậu và Khương Nhiên quen nhau à?”

 

Vừa dứt lời, cả lớp đều im lặng.

 

Mọi người đều vểnh tai lên, nghe xem cô sẽ trả lời như thế nào.

 

Tô Yên ngồi trên ghế, ngước mắt lên:

 

“Gặp qua hai lần.”

 

Cô ngoan ngoãn trả lời.

 

Cô gái kia lại không nhịn được hỏi:

 

“Khương Nhiên nói về chiếc cà vạt, là chuyện gì vậy?”

 

“Cánh tay tôi bị thương, anh ấy dùng cà vạt giúp tôi cầm máu.”

 

Lời nói vừa dứt, có người nhẹ nhõm thở phào, còn tưởng là chuyện gì mờ ám, hóa ra là bạn học giúp đỡ nhau thôi à.

 

Cô gái kia hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt không tin:

 

“Cậu ấy sẽ vô duyên vô cớ giúp cậu cầm máu? Còn dùng cả cà vạt của mình nữa?”

 

Khương Nhiên không phải là loại học sinh gương mẫu tràn đầy năng lượng tích cực.

 

Có thể làm ra chuyện như vậy sao?

 

Phản ứng đầu tiên của cô gái kia là Tô Yên đang nói dối.

 

Nhưng ngay khi cô ta định tiếp tục chất vấn, chuông vào lớp đã vang lên.

 

Lời nói của cô ta nghẹn lại ở cổ họng, không cam lòng liếc nhìn Tô Yên một cái.

 

Lại nhìn thấy giáo viên đã vào lớp, cuối cùng chỉ có thể dậm chân một cái trở về chỗ ngồi của mình.

 

Trước khi đi, ánh mắt mang theo một tia ghen tị và một chút không cam lòng.