Cô ta cố ý nói cho Tô Yên nghe:
“Nếu không phải Vũ Phỉ đi thi piano, không có ở trường, làm sao có thể để cậu có cơ hội chứ?!”
Tô Yên quay đầu, nhìn về phía cô gái kia, đôi mắt long lanh ngấn nước.
Cô ngơ ngác một lúc.
Rồi chỉ tay vào mình:
“Cậu đang nói với tôi à?”
Hỏi một cách chân thành.
“Cậu!”
Mặt cô gái kia đỏ bừng, cho rằng Tô Yên đang khiêu khích.
Chỉ hung hăng nói một câu:
“Cậu cứ chờ đấy!”
Vừa dứt lời, giọng của giáo viên hóa học trên bục giảng truyền đến:
“Im lặng một chút, tiết cuối cùng chúng ta làm một bài kiểm tra nhỏ, những bạn làm xong và cảm thấy có thể được trên 60 điểm có thể nộp bài và tan học sớm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Giáo viên hóa học là một người hói đầu, đã dạy học nhiều năm, cũng hiểu rõ nhất tính tình của học sinh.
Cuối cùng không có gì có thể hấp dẫn hơn việc được tan học sớm.
Quả nhiên, các bạn học sau khi nghe xong, tất cả đều xoa tay, ý chí chiến đấu dâng cao.
60 điểm thôi mà.
Làm bài nghiêm túc là có thể về sớm rồi!
Chỉ là khi đề thi được phát ra, không ít bạn học đều tiu nghỉu:
“Cái gì đây??!”
“Đồng oxit, axit clohydric, sắt(III) hiđroxit, trời ơi! Ông hói này không muốn cho chúng ta về rồi à??”
Có những công thức hóa học thậm chí còn chưa học đến, đều bị ông thầy hói này đem ra để kiểm tra họ.
Vị giáo viên hóa học này vẫn bình thản, ngồi trên bục giảng.
Đối với những lời phàn nàn của học sinh bên dưới dường như không nghe thấy.
Đợi đến khi mọi người im lặng, mới chậm rãi nói:
“Thầy chỉ muốn nói với các em rằng, đường đời còn dài, khó khăn nối tiếp khó khăn, nếu quá đắc ý, đến cả ông trời cũng không vừa mắt đâu.”
Lời nói vừa dứt, những tiếng chửi thầm vang lên.
Nhưng còn có cách nào khác chứ?
Làm bài thôi.
Hai mươi phút sau, tất cả mọi người đều đang cắm cúi làm bài.
Tô Yên ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải.
Cô khẽ cắn môi, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Sau đó, cô lại liếc nhìn chiếc túi giấy đặt dưới bàn học của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô l.i.ế.m môi.
Giọng nói mềm mại ấm áp vang lên trong lớp học yên tĩnh:
“Thưa thầy, em làm xong rồi ạ.”
Thầy giáo hói ngẩng mắt lên, nhìn về phía Tô Yên.
Hai mươi phút làm xong những câu hỏi ông ra?
Đây không phải là khoanh bừa hết sao?!
Ông nhíu mày, vốn thấy cô bé này ngoan ngoãn, sao cũng học theo thói gian dối vậy?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của cô, những lời mắng mỏ đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nghĩ vậy, ông đi đến trước mặt cô.
Liếc nhìn bài kiểm tra của cô, vốn định giáo huấn vài câu.
Nhưng ánh mắt lại dính chặt vào bài thi sau khi lướt qua.
Một lúc lâu sau, ông ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên:
“Em tự làm à?”
Cô gật đầu:
“Vâng ạ.”
Nghe được câu trả lời của cô, ông cầm bài thi lên, xem kỹ từ đầu đến cuối.
Càng xem, mắt của thầy giáo càng sáng lên.
“Câu cuối cùng là câu hỏi khó nhất trong kỳ thi học sinh giỏi hóa học năm ngoái, sao em làm được vậy?”
Tô Yên lại l.i.ế.m môi, chớp mắt:
“Khó lắm ạ?”
Nói xong, cô nhìn các bạn học đang cắm cúi viết bài bên cạnh, cắn môi, nói thêm một câu:
“À, em cũng làm khá lâu ạ.”
Thầy giáo vẫn đang xem bài thi trong tay, cô đợi một lát rồi ngoan ngoãn lên tiếng:
“Thưa thầy, lúc nãy thầy nói làm xong là có thể về, em có thể về được chưa ạ?”
“Không được!”
Giáo viên hóa học thẳng thừng từ chối.
Nhưng rồi ông ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt trong veo thuần khiết kia, là một giáo viên, vi phạm lời mình nói ra có vẻ không hay lắm.
Ông ho nhẹ một tiếng:
“Được, sáng mai đến trường, đến văn phòng tìm thầy.”
Tô Yên gật đầu, sau đó đeo cặp sách, tay xách chiếc túi giấy, đi ra ngoài.
Thầy giáo vẫn đang chăm chú nghiên cứu bài thi.
Các bạn học không nhịn được nhỏ giọng bàn tán:
“Ông hói này tốt bụng đột xuất à? Làm bừa cũng cho về sao?”