Sau một hồi im lặng, nàng nắm lấy đuôi con rắn đó, quấn mấy vòng quanh tay rồi cầm chắc.
Tiểu Hoa kinh hãi đến lạnh cả sống lưng:
"Ký, ký chủ? Người định dùng thứ này làm roi sao?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tô Yên khẽ thì thầm:
"Ta không biết dùng roi, nhưng Tiểu Hồng có thể tự đi c.ắ.n người mà."
Chẳng cần nàng phải điều khiển, cứ tóm được chỗ nào là c.ắ.n chỗ đó, c.ắ.n một phát là có thể toi mạng.
Ừm, thật tiện lợi.
Tiểu Hoa nghe xong, hồi lâu sau mới thắc mắc:
"Tiểu Hồng? Con rắn độc này tên là Tiểu Hồng à?"
"Đúng vậy."
"Ký chủ đặt cho nó sao?"
"Ừm, gặp nhau nhiều lần rồi, dù sao cũng phải có một cái tên chứ."
"Nhưng, nhưng…"
Tiểu Hoa do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nói ra.
Cái tên Tiểu Hồng nghe có vẻ hơi ngốc nghếch.
Nghĩ kỹ lại, vẫn là tên Tiểu Hoa của nó nghe hay hơn.
Nhớ ngày xưa, nó vốn tên là hệ thống 210.
Sau khi được ký chủ đổi tên, giữa Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, và Tiểu Thạch, nó đã chọn được cái tên đáng yêu là Tiểu Hoa, vận may của nó thật tốt.
Trong lúc nói chuyện, Tô Yên đã kéo theo đồng chí Tiểu Hồng lên đài cao.
Âu Dương Linh cưỡi trên lưng bạch hổ, khoanh tay trước ngực:
"Do dự lâu như vậy, cuối cùng vẫn chọn trường tiên."
Tô Yên không nói gì, trời tối nhá nhem, đầu rắn của Tiểu Hồng ẩn trong bóng tối mà ánh lửa không chiếu tới, nằm im bất động.
Chẳng ai có thể ngờ đây là một con rắn, mà lại còn là một con rắn độc.
Hai người đối mặt hồi lâu, chân Âu Dương Linh đung đưa giữa không trung, phát ra tiếng leng keng.
Tiếng chuông vàng lảnh lót, con mãnh hổ dưới yên nàng gầm lên một tiếng, rồi lao vun vút về phía Tô Yên.
Tô Yên xoay người né tránh, thỉnh thoảng lại vung Tiểu Hồng trong tay.
Phải biết, Tiểu Hồng là rắn chứ không phải roi, vung lên vừa nặng, vừa không có lực đàn hồi.
Thế nên trông nó mềm oặt, giống như một khúc bột dài.
Làm sao mà đ.á.n.h trúng con bạch hổ kia được?
Vốn dĩ, mọi người đang mong chờ một cuộc quyết đấu nảy lửa, trong nháy mắt lại biến thành cảnh Tô Yên quay người bỏ chạy khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch hổ và Âu Dương Linh thì đuổi theo phía sau.
Đồng tử đen láy của Hiên Viên Vĩnh Hạo nheo lại.
Giọng điệu ôn hòa:
"Nam Đường."
"Điện hạ."
"Đó là roi sao?"
"Không phải."
Nam Đường khẳng định chắc nịch.
"Vậy đó là vật gì?"
"Thuộc hạ cũng không nhận ra, liệu có phải có kẻ cố ý muốn hãm hại Tô Yên cô nương không, thưa điện hạ?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn vật trong tay Tô Yên, cảm thấy có chút quen mắt.
Khi Tô Yên lại một lần nữa giơ "cây roi" trong tay lên, lần này khi nàng vung, ánh lửa đã chiếu rọi, lướt qua trong khoảnh khắc.
Nhưng cái đầu rắn to bẹt, cùng với hoa văn đen đỏ xen kẽ, khiến Hiên Viên Vĩnh Hạo nhướng mày.
Hắn sống lâu như vậy, lần đầu tiên mới biết, hóa ra rắn độc cũng có thể dùng như thế này.
Nụ cười trên môi lại sắp không kìm được mà nhếch lên.
Nam Đường lên tiếng:
"Có cần thuộc hạ đi ngăn cản không ạ?"
"Không cần, cứ xem đã."
Thấy điện hạ không vội, Nam Đường cũng không nhắc đến nữa.
Chỉ là khi thấy điện hạ định nâng chén rượu bạch ngọc lên, Nam Đường vội cản lại:
"Điện hạ!"
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngước mắt nhìn hắn.
Nam Đường nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chén rượu.
Ý tứ đã rất rõ ràng, rượu có độc.
Hiên Viên Vĩnh Hạo cụp mắt xuống trong giây lát.
"Là thứ gì?"
"Không rõ, nhưng ám vệ báo lại đã nhìn thấy Vu Tổ. Có thể là kịch độc, hoặc là cổ trùng khiến người ta sống không bằng chết."
Hắn đặt chén rượu sang một bên, nhìn người con gái vẫn đang giằng co trên đài cao, mỉm cười.
"Thuộc hạ đi đổi cho ngài một ly khác."
"Không cần."
Đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, "cốc, cốc, cốc", ra chiều suy tư.