Nam Đường nghe vậy, do dự một thoáng rồi nói:
"Xin điện hạ đừng hành động theo cảm tính."
Hắn nói câu này không phải vì sợ lát nữa Hiên Viên Vĩnh Hạo sẽ g.i.ế.c Tô Yên, mà là sợ nếu Tô Yên đưa rượu cho điện hạ, điện hạ sẽ thực sự uống.
Đến lúc đó, Nam Đường có hối hận cũng không kịp.
Mí mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo giật giật, vẻ mặt hiền lành vô hại, nhưng đôi môi mỏng lại thốt ra một câu khiến Nam Đường kinh ngạc:
"Sợ gì chứ, nếu bổn cung bị độc chết, thì cứ gọi nha đầu ngốc đó chôn cùng ta."
Tô Yên đã thành công "thăng cấp" từ "hơi ngốc" thành "nha đầu ngốc".
Đây là lần đầu tiên, Hiên Viên Vĩnh Hạo vốn luôn điềm tĩnh lại thể hiện d.ụ.c vọng chiếm hữu cố chấp như vậy đối với một người phụ nữ.
Đó là rượu độc cơ mà.
Chỉ vì do người phụ nữ đó đưa, nên ngay cả đổi một ly khác cũng không chịu?
Lòng Nam Đường dậy sóng, bây giờ hắn có chút lo lắng.
Sợ rằng chén rượu này sẽ bị chủ tử của hắn uống cạn.
Dùng một tỳ nữ để đổi lấy mạng của chủ tử, vụ mua bán này, chậc, thật quá hời.
Cả đời Đại hoàng tử toàn làm chuyện ngu xuẩn, chỉ có việc chiêu mộ được một gián điệp như Tô Yên, rồi lại còn đưa nàng đến trước mặt điện hạ, thật sự là làm được một việc lợi hại duy nhất.
Trên đài, Âu Dương Linh cưỡi bạch hổ dừng lại.
Đối diện với Tô Yên.
Âu Dương Linh liếc Tô Yên:
"Ngươi cứ trốn như vậy, chúng ta định đấu đến bao giờ?"
Tô Yên đứng đó không nói gì.
Tiếp theo, Âu Dương Linh cười lạnh một tiếng, rồi bất ngờ tấn công, lao thẳng về phía Tô Yên.
Tô Yên cất giọng không lớn không nhỏ, gọi một tiếng:
"Tiểu Hồng!"
Giọng vừa dứt, con rắn vốn đang mềm oặt trong tay nàng bỗng như có sức sống.
Nó lập tức bay ra khỏi tay Tô Yên.
"Phập" một tiếng, nó c.ắ.n vào mặt con bạch hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Yên bật người nhảy lên cao, tốc độ rơi xuống của nàng rất nhanh, khác hẳn với dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng né tránh lúc nãy.
Nàng đột nhiên trở nên cực kỳ mạnh mẽ, một tay ấn vào cổ Âu Dương Linh, kéo thẳng ả từ trên lưng bạch hổ ngã xuống đất.
Lực rơi của Tô Yên dồn hết lên người Âu Dương Linh, đến nỗi Tiểu Hoa, một người ngoài cuộc, cũng nghe rõ tiếng xương sườn của Âu Dương Linh gãy "rắc".
Tô Yên ra tay rất nặng, bóp chặt cổ Âu Dương Linh khiến ả không thở nổi, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, mắt trợn ngược, tạm thời rơi vào trạng thái sốc.
Nếu nàng dùng thêm chút sức nữa, có thể bóp c.h.ế.t Âu Dương Linh ngay lập tức.
Chỉ là nàng cũng không còn sức.
Tô Yên bước xuống từ người Âu Dương Linh, lết sang một bên.
Nàng thở hổn hển từng hơi.
Ôi, lần này thật sự mệt c.h.ế.t nàng rồi.
Chỉ số thể lực chỉ có năm, ngày thường bưng trà rót nước cũng phải làm một lúc nghỉ một lúc.
Trên cổ tay, viên thủy tinh hình giọt mưa màu đỏ tươi lóe lên một tia sáng.
May mà có chiếc vòng tay này, giúp nàng huy động được chức năng cơ thể, nếu không, chắc chắn không thể cầm cự được.
Nàng từ trong túi tiền của mình lấy ra một viên kẹo.
Ngậm vào miệng, nghỉ một lúc lâu, nàng mới đứng dậy.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Lau mồ hôi trên mặt.
Xung quanh vang lên một tràng tiếng reo hò tán thưởng.
Trong đó, Lâm Lệ Cường tướng quân là người kích động nhất, hò hét to nhất.
Mặc dù thân phận của tỳ nữ này không rõ ràng, nhưng không thể không nói, thân thủ kỳ lạ này khiến ngay cả ông cũng phải trầm trồ.
Mà Âu Dương Linh nằm trên đất cũng ho sù sụ tỉnh lại.
Nàng nén đau, ôm lấy phần xương sườn bên phải bị gãy.
Đứng dậy.
Khi nhìn thấy con bạch hổ đang hấp hối trên mặt đất, ánh mắt nàng ta co lại.
Lúc này, chẳng còn bận tâm đến thân phận gì nữa, Âu Dương Linh giận dữ quát Tô Yên:
"Ngươi chơi gian! Dám làm thương hổ yêu của ta?!"
Tô Yên mệt lả, một lúc lâu sau mới đáp:
"Ngươi thua rồi."