Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 138: Hoàng tử thực sự là một bệnh kiều (64)



Sắc mặt Tô Yên hiếm khi nghiêm túc.

 

Nhìn sắc mặt trắng bệch đáng sợ của Hiên Viên Vĩnh Hạo, thật sự không giống như đang giả vờ.

 

Thế nên Tô Yên lại hỏi một câu:

 

"Tại sao chàng ấy trông khổ sở như vậy?"

 

"Grừ grừ grừ grừ grừ grừ grừ"

 

Ai bảo cơ thể hắn yếu như vậy?

 

Lão tử lật mình bò hai bước thôi cũng có thể đau thành thế này.

 

"Vậy ngươi đừng động đậy."

 

"Grừ grừ grừ grừ grừ grừ."

 

Cổ Vương lại một lần nữa biểu đạt sự bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn không có động tác gì thêm.

 

Đến khi Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, thì phát hiện hắn không biết đã mở mắt từ khi nào.

 

Đồng tử đen láy, nhìn chằm chằm Tô Yên với vẻ đầy ẩn ý.

 

Lúc này, Tô Yên có thể nói là bị bắt quả tang.

 

Thế nên nàng ngây người ra tại chỗ.

 

Tiểu Hoa lên tiếng:

 

"Ký chủ, người phải ngụy trang cho tốt, không thể để điện hạ phát hiện người là gián điệp đâu, nếu không thì công sức để điện hạ ăn cổ trùng chịu khổ sẽ uổng phí mất."

 

Nàng nuốt nước bọt, đôi mắt long lanh:

 

"Trong người chàng, có một con sâu. Nhưng, nhưng, nó sẽ không c.ắ.n chàng đâu."

 

Ánh mắt hắn sâu thẳm:

 

"Vừa rồi, nàng đang nói chuyện với con sâu đó?"

 

Nàng dừng một chút, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu:

 

"Đúng vậy."

 

Hai người đang nói chuyện, Cổ Vương vốn đã im lặng lại kêu lên:

 

"Grừ grừ grừ grừ grừ grừ!!"

 

Lặp lại lần nữa, lão tử là Cổ Vương, Cổ Vương!! Không phải sâu! Hơn nữa, ta là ăn thịt người!

 

Lời nói của Tô Yên, quả thực là đang coi thường nó!

 

Thật hận không thể, ăn tươi nuốt sống hắn, để cho bọn họ xem sự lợi hại của mình!

 

Tô Yên đặt tay lên n.g.ự.c Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhẹ nhàng vỗ về.

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn luôn không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.

 

Một lúc sau, Tô Yên chuẩn bị xuống giường, thì bị hắn nắm lấy:

 

"Đi đâu?"

 

"Đi rót cho chàng ly nước."

 

Nàng thấy hắn trông ốm yếu quá, nên muốn đi rót cho hắn ly nước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe nàng nói, Hiên Viên Vĩnh Hạo mới buông tay.

 

Nàng bưng một ly nước ấm đến.

 

Đỡ hắn uống.

 

Hắn nhìn vẻ mặt quan tâm của nàng, khóe môi nhếch lên.

 

"Nàng không sợ con sâu đó không nghe lời nàng sao?"

 

"Sẽ không."

 

Nói hai chữ này, Tô Yên dừng một chút.

 

Thôi được rồi, trước đây nàng không nghĩ đến vấn đề này.

 

Tô Yên không nhịn được mà liếc nhìn về phía n.g.ự.c hắn.

 

Thấy vậy, Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đại khái hiểu được ý của Tô Yên.

 

Bởi vì nàng có thể giao tiếp với con cổ trùng đó, giống như con rắn độc ngoan ngoãn hôm nọ, cho nên trong mắt nàng, dù hắn có ăn con cổ trùng đó, cũng sẽ không bị thương.

 

Vì vậy mới dứt khoát đưa ly rượu đó cho hắn.

 

Hiểu rõ ý của nàng.

 

Trong mắt hắn lóe lên tinh quang.

 

Cho đến khi trên đầu có một giọng nói truyền đến:

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

"Hôm nay là ngày thứ bảy, túi thơm đã thêu xong chưa?"

 

Tô Yên suýt nữa thì quên mất chuyện này.

 

Sau đó nàng từ trong lòng lấy ra túi thơm.

 

Túi thơm nền trắng, thêu một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn.

 

Hắn nhận lấy túi thơm, một lúc lâu sau mới đưa ra một câu nhận xét:

 

"Xấu quá."

 

Nói xong, hắn nhìn về phía Tô Yên:

 

"Nàng nghĩ, một cái túi thơm như vậy có thể bù lại tổn thất hơn một ngàn lượng bạc không?"

 

Tô Yên nhìn túi thơm của mình, rồi lại nghĩ đến hơn một ngàn lượng bạc, lập tức xìu xuống.

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo không định cứ thế mà bỏ qua cho nàng.

 

Tiếp theo lại nhắc đến:

 

"Con sâu đó vào cơ thể ta, có liên quan đến nàng không?"

 

Tô Yên hơi mở miệng, giải thích:

 

"Nó, không c.ắ.n người đâu."

 

Hắn véo cằm nàng, bắt nàng nhìn về phía mình:

 

"Nàng nói không c.ắ.n người là không c.ắ.n người sao? Nếu bị người khác biết được, nàng đây là mưu hại hoàng thất, đáng tội c.h.é.m đầu."

 

"Ta…"

 

"Nàng cái gì?"

 

Tô Yên muốn phản bác, nhưng lại không nói được câu nào.