Hơn một ngàn lượng bạc, lại còn dính vào tội danh mưu sát.
Nàng có c.h.ế.t không?
Đang suy nghĩ, thì nghe người nào đó nói:
"Bổn cung cho nàng một cách cứu mạng?"
"Hả?"
Tô Yên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực.
"Cách gì?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng từ trên xuống dưới:
"Toàn thân nàng, dường như ngoài chính bản thân nàng ra, không có gì đáng giá hơn."
Tô Yên ngơ ngác, nàng đã là tỳ nữ rồi, có bị giáng chức nữa thì cũng vẫn là tỳ nữ thôi mà.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hắn dựa vào đầu giường, giọng điệu chậm rãi, đồng tử đen láy:
"Lại gần đây một chút."
Tô Yên lại gần hơn.
Khóe môi mỏng lạnh của hắn khẽ cong lên:
"Trở thành người phụ nữ của bổn cung, tự nhiên sẽ không cần phải đền mạng, cũng không cần trả tiền."
Nói rồi, tay hắn dùng sức, cuốn nàng vào lòng.
"Ta…"
"Nàng không muốn?"
"Không phải, ta…"
"Nếu không phải không muốn, vậy chính là đồng ý."
Hai người cứ thế giằng co, Tô Yên vì đã giao đấu với công chúa Trục Nhật Quốc, hao phí rất nhiều sức lực, nên lúc này không có nhiều sức.
Thế nên bị hắn hoàn toàn khống chế.
Hắn thuần thục cởi quần áo nàng, đè lên giường.
Một luồng kình khí từ tay hắn phát ra, màn giường từ từ hạ xuống, che khuất khung cảnh trên giường.
Hắn nhìn người phụ nữ dưới thân, đồng tử đen láy cuộn trào, vô số cảm xúc hỗn loạn cùng d.ụ.c vọng dâng lên.
"Nàng là của ta, đến c.h.ế.t cũng là của ta."
Tô Yên nghĩ lại, mục đích nàng đến đây vốn dĩ là vì hắn.
Xét theo một nghĩa nào đó, lời hắn nói là đúng.
"Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng đáp một tiếng, tỏ vẻ đồng tình với lời nói của hắn.
Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy nàng ngoan ngoãn chấp nhận như vậy, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa.
Cúi người, đè xuống.
Xuân nồng ấm áp, tình ý mờ ám, dưới ánh trăng soi tỏ, tất cả đều diễn ra thật tự nhiên.
Thời gian trôi đi, sau đêm nay, giữa hai người dường như có một sự gắn kết thân mật hơn, lại dường như chẳng có gì thay đổi.
Thoáng chốc đã ba ngày trôi qua.
Xuân Hoa một mình quán xuyến mọi việc lớn nhỏ bên cạnh điện hạ.
Ngày ngày bận rộn không ngơi tay.
Thức khuya dậy sớm, mệt mỏi vô cùng.
Trưa hôm đó, Xuân Hoa vội vã chạy đến nhà bếp nhỏ:
"Trà pha cho điện hạ đâu? Sao còn chưa mang đi?"
Xuân Hoa cầm khăn tay lau mồ hôi.
Bà đầu bếp thấy Xuân Hoa vội vã như vậy, vội vàng bưng ly nước đến:
"Xuân Hoa cô nương, mau nghỉ một chút đi, sao lại bận đến thế này? Trước đây những việc này đều là Tô Yên làm mà."
Xuân Hoa nghe vậy, cười một tiếng:
"Ta thấy nàng ta cũng muốn bưng trà rót nước lắm, nhưng tiếc là điện hạ không nỡ để nàng đi."
Mấy hôm trước, vào một buổi sáng, nàng thấy điện hạ vẫn chưa dậy, liền định vào xem.
Nào ngờ, vừa đi tới, đã thấy Nam Đường đứng ở cửa với vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Nàng còn tưởng điện hạ xảy ra chuyện gì lớn.
Cho đến khi nghe thấy tiếng điện hạ gọi từ bên trong, nàng vội vàng chạy vào.
Sau đó liền thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, và khuôn mặt mờ ảo của Tô Yên sau lớp màn giường.
Tô Yên đang ngủ say, điện hạ thì ôm nàng như ôm một báu vật, ôm ôm hôn hôn không ngừng.
Cho đến khi Tô Yên hừ hừ hai tiếng, tay như muốn gạt đi nụ hôn phá vỡ giấc mộng của mình.
Tiếc là, đuổi cũng không đi.
Tay nàng buông thõng xuống, lộ ra ngoài màn giường, nhìn cánh tay trắng nõn đầy những vết hôn xanh tím, liền biết đêm qua kịch liệt đến mức nào.
Xuân Hoa cũng là một cô nương trong trắng, nào đã thấy cảnh này bao giờ?
Nhìn thấy mà đỏ mặt vội vàng lui ra ngoài.
Nhưng đến bây giờ, nàng đã quen rồi.
Mỗi sáng vào trong, ít nhất có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh mà dọn dẹp mọi thứ ổn thỏa.