Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 170: Đại Lão Muốn Hắc Hóa 14【 Giới giải trí 】



Tô Yên ngơ ngác.

Cô chỉ nghe theo lời người đại diện, đến tham dự một bữa tiệc mà thôi.

 

An Nguyên Phi chỉ vào đống xác chết:

“Gã kia là trùm buôn lậu ma túy ở vùng châu thổ, gã này là tay buôn vũ khí ở Đông Nam Á, à, đúng rồi, còn gã Vương tổng đã bắt Quyền Từ ấy, là tay buôn vũ khí lớn nhất vùng châu thổ.”

 

Nghe hắn nói xong, Tô Yên vẫn ngơ ngác.

 

An Nguyên Phi cũng không che giấu, nói thẳng:

“Những người này vốn sống bằng nghề l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi đao, bị bắt được thì đáng chết.”

 

Mà những người phụ nữ có thể ở bên cạnh đám người này, có lẽ chưa từng g.i.ế.c người, cũng có lẽ chỉ là tình nhân gì đó, ham chút tiền, nhưng một khi đã nhúng chàm, thì cũng là người đáng chết.

Đặc biệt là còn gặp phải kẻ biến thái như Quyền Từ.

An Nguyên Phi xoa trán, lười nghĩ thêm.

 

Lời vừa dứt, Tô Yên đã thấy cô gái kia bị khiêng ra ngoài.

 

Quyền Từ thấy sự chú ý của cô dễ dàng bị dời sang chuyện khác như vậy, ánh mắt hắn thoáng tối sầm lại, liền bẻ cằm cô, ép sự chú ý của cô phải chuyển về phía hắn.

 

Cô không nhịn được hỏi một câu:

“Vậy, cô ấy sẽ sống sót chứ?”

 

Quyền Từ cười đầy ẩn ý:

“Cô ta còn sống sao? Cô ta c.h.ế.t rồi mà.”

Cho nên, cũng nên giống như những cái xác kia, ném cho ch.ó ăn.

 

Tiểu Hoa đã trốn trong khuyên tai run lẩy bẩy.

Nam chính này là một tên biến thái hu hu hu, đáng sợ quá đi!!

 

Tô Yên l.i.ế.m môi, im lặng.

Cô luôn cảm thấy, hình như mình đã quên mất một chuyện.

Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?

 

Quyền Từ thấy cô im lặng, lại cúi đầu xuống.

Một lúc lâu sau, hắn nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mình.

Giọng hắn trầm khàn, rõ ràng vừa quyến rũ vừa từ tính, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng:

“Cô muốn cô ta sống?”

 

Tô Yên hoàn hồn, “Ờ…”

Có thể sống, đương nhiên là tốt rồi.

Mặc dù c.h.ế.t cũng không sao.

Cô gật gật đầu.

 

Ánh mắt Quyền Từ lướt qua đôi môi cô, căng mọng như quả anh đào.

Yết hầu hắn trượt lên xuống, khóe môi nở nụ cười:

“Có thể.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thật sao?”

 

Quyền Từ khẽ động mí mắt:

“Tôi không nói dối.”

 

Tô Yên gật đầu:

“Được.”

 

An Nguyên Phi đứng một bên quan sát, hai tay khoanh trước ngực, càng xem càng kinh ngạc.

Này, hắn còn đang chờ Quyền Từ ra điều kiện, thế mà lại cứ thế tha cho cô gái kia, không thu được bất kỳ lợi ích nào sao?

 

Trong lòng An Nguyên Phi, vị thế của Tô Yên lập tức tăng vọt thêm mấy bậc.

Không bình thường, không bình thường chút nào.

 

Ngay lúc hắn đang cảm thán, liền nghe Quyền Từ đột nhiên nói:

“Tôi tha cho cô ta, cô phải cho tôi hôn.”

 

“Hả?”

Tô Yên còn đang ngơ ngác, người kia đã véo cằm cô, với một tư thế không cho phép kháng cự, áp xuống.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Ưm…”

Trong nụ hôn, cơ thể Tô Yên mềm nhũn.

Sau đó bị hắn bế lên, xoay người ấn vào giá chữ thập phía sau.

 

An Nguyên Phi nhìn cảnh này, thật sự là rùng cả mình.

Bị cái mùi chua loét của tình yêu này làm cho ghê tởm.

 

Không lâu sau, Tô Yên phát ra tiếng “ư ư”.

Cô thở hổn hển đẩy hắn ra, nước mắt lưng tròng đưa tay che miệng.

Người này, người này lại c.ắ.n cô!

 

Sờ sờ miệng, chảy m.á.u rồi.

Tô Yên thấy hắn vẫn chưa thỏa mãn lại muốn tiến tới, ánh mắt cô đầy cảnh giác:

“Anh, anh đừng qua đây nữa!”

Giọng nói mềm mại không có chút sức thuyết phục nào.

 

Quyền Từ cười yêu nghiệt, con ngươi sâu thẳm nhìn cô.

Nhìn bộ dạng cảnh giác của cô, hắn thật sự rất muốn, c.ắ.n cô một lượt từ trên xuống dưới.

 

Tô Yên nhân lúc hắn dừng lại, liền co cẳng chạy ra ngoài.

Nếu còn ở lại thêm một lát nữa, miệng cô chắc chắn sẽ bị hắn c.ắ.n sưng vù lên!

 

Ra ngoài chưa được bao lâu, bước chân cô khựng lại.

Hửm?

Tiểu Hồng chạy ra bãi cỏ rồi, vậy… con sâu nhỏ đâu?