Con sâu nhỏ đang ở trong bụng gã Vương tổng kia, nhưng gã đã c.h.ế.t rồi, lát nữa sẽ bị đem đi cho ch.ó ăn.
Lúc này Tô Yên đã đi ra khỏi khách sạn, nhưng không còn cách nào khác, cô đành quay người, đi vào trong.
Đến khi cô quay lại, Quyền Từ đã không còn ở đó.
Chỉ có An Nguyên Phi đang đứng ở kia.
Thế nên khi vừa thấy Tô Yên quay lại, hắn còn tưởng cô tìm Quyền Từ.
Hắn làm một tư thế khoa trương, cười nói:
“Ra ngoài rẽ trái lên tầng ba, Quyền Từ đang tắm đấy, bé cưng à, em có thể lên đó tìm hắn.”
Tô Yên lắc đầu:
“Em không tìm anh ấy.”
Nói rồi, cô bước về phía đống xác chết.
Hừm… cô đưa ly rượu đó cho ai nhỉ?
À, đúng rồi, là gã Vương tổng cao to vạm vỡ ấy.
Cô bắt đầu tìm kiếm trong đống người đó.
Cuối cùng, cô cũng phát hiện ra cái xác ở một góc khuất.
Mắt cô sáng lên, cô bước qua đó.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
An Nguyên Phi nghi hoặc, cũng ghé lại gần:
“Bé cưng, em tìm gì thế? Ở đây m.á.u me quá, nói với anh đi, anh tìm giúp em.”
Hắn giống hệt một gã lưu manh chuyên đi dụ dỗ các cô gái trẻ, lời nói cũng mang theo vẻ không đứng đắn.
Tô Yên ngồi xổm xuống trước cái xác:
“Sâu nhỏ?”
Cô gọi khẽ.
“Chết tiệt!!”
Mày còn biết đường quay lại tìm lão tử à?! Mày bắt lão tử ăn xác chết!!
Lão tử đang tức điên đây!!
Tô Yên đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên vết thương của gã Vương tổng.
Đến khi An Nguyên Phi đi tới, cô đã nhấc tay lên, khẽ nắm lại.
Cô ném Cổ Vương đồng chí vào không gian tùy thân.
Rồi đứng dậy.
Cô còn chưa kịp nói gì, đã nghe một bụng oán hận của Cổ Vương.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa ăn no!!
“Chết tiệt! Chết tiệt!!”
Chỉ gặm được lá gan của hắn, còn chưa ăn xong thì hắn đã c.h.ế.t toi rồi!
“Chết tiệt!!”
Lão tử không ăn xác chết!
Bởi vì đối phương không phải do chính mình ăn đến chết, điểm này làm Cổ Vương rất tức giận.
Hủy hết cả danh tiếng một đời của lão tử!
Càng tức giận hơn là, khó khăn lắm mới được ra ngoài, vốn định dưỡng sức trong cơ thể người kia mấy chục ngày, từ từ ăn.
Ai ngờ, lại bị ném trở lại cái không gian đen thui này.
Vì An Nguyên Phi đã đi tới, nên Tô Yên không nói gì.
Cô chỉ lùi ra xa khỏi cái xác.
An Nguyên Phi nháy mắt với Tô Yên:
“Bé cưng, em có muốn tìm hiểu thêm về Quyền Từ không? Em muốn hỏi gì, anh có thể miễn phí nói cho em nghe.”
Tô Yên nhìn bộ dạng của hắn, l.i.ế.m liếm khóe môi.
Cô không biết gì về Quyền Từ cả.
Nếu có thể biết rõ hơn một chút, đương nhiên là rất tốt.
Mắt cô cong cong, cười:
“Bất cứ chuyện gì về anh ấy, em đều muốn biết.”
Câu nói này, lại làm An Nguyên Phi đau đầu.
“Nên bắt đầu kể cho em từ đâu bây giờ nhỉ?”
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Quyền Từ, đến từ gia tộc họ Quyền ở Đế Đô.”
Đất nước này, bị tam đại gia tộc nắm giữ, tạo thành thế chân vạc. Hàng năm đều mở cuộc bầu cử, sẽ đề cử ứng viên, chọn ra tổng thống để làm người lãnh đạo quản lý đất nước.
Gia tộc họ Quyền ở Đế Đô, một trong tam đại gia tộc.
Tô Yên gật gật đầu.
Liền nghe An Nguyên Phi nói tiếp:
“Một gia tộc, đặc biệt là một gia tộc cổ xưa có thể ảnh hưởng đến đường lối của cả một quốc gia, không chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, mà những chuyện không thể đưa ra ánh sáng ở phía sau cũng đủ để người đời viết thành một quyển sách dày cộp. Tất cả là vì để bảo vệ cho gia tộc họ Quyền, làm cho cả gia tộc tồn tại lâu dài hơn. Thứ mà Quyền Từ gánh vác trên lưng từ khi sinh ra, chính là những thứ dơ bẩn, tăm tối đó.”
Nói đến đây, An Nguyên Phi thở dài.
Là cháu trai ruột của người lãnh đạo đương nhiệm nhà họ Quyền, chậc chậc, e rằng bây giờ ông cụ nhà họ Quyền nghĩ lại cũng phải hối hận đến chết.