Những chuyện có thể mất mạng bất cứ lúc nào, mức độ nguy hiểm cao ngất ngưởng như vậy, có ai nỡ lòng nào đẩy m.á.u mủ ruột thịt của mình vào đó chứ?
Nói đến đây, An Nguyên Phi như nhớ ra chuyện gì, cười tủm tỉm nhìn Tô Yên:
“Thật ra hắn không nên tên là Quyền Từ (辞), mà phải là Quyền Từ (慈).”
“Hửm? Có ý gì vậy?”
“Quyền Từ vừa mới sinh ra, đã được một vị cao tăng đắc đạo đến xem mệnh, nói rằng hắn là Sao Tử Vi phạm phải Sao Tham Lang, có tướng đế vương, nhưng sát khí quá nặng, thiếu thiện tâm, không hợp làm chủ gia tộc. Vì vậy mới ban cho hắn một chữ ‘Từ’ (慈), trong từ bi ấy, mong hắn có thêm lòng trắc ẩn, đối xử tử tế với chúng sinh. Sau này, vì cái tên ‘Từ’ nghe giống con gái quá, nên mới đổi thành chữ ‘Từ’ (辞) như hiện tại.”
Vừa nhắc đến chuyện này, An Nguyên Phi liền cảm thấy vị hòa thượng kia đoán mệnh thật linh.
Quyền Từ đâu phải là thiếu thiện tâm? Mà là căn bản không có!
Bảo hắn có thêm lòng từ bi, nhưng tên biến thái đó có tim sao?
Hắn có sao?!!
Ông cụ Quyền ngày ngày cảm thấy bạc đãi thằng cháu này, nhưng nó lại thích hô mưa gọi gió, càng kích thích càng làm tới, căn bản không quan tâm người khác có kinh hồn bạt vía hay không.
Có điều, trong lúc suy nghĩ, ánh mắt An Nguyên Phi chuyển hướng sang Tô Yên.
Hắn đ.á.n.h giá cô từ trên xuống dưới, như thể phát hiện ra một viên kim cương cực lớn, mắt sáng rực lên.
Bây giờ có Tô Yên rồi, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
“Bé cưng, em không cần khách khí với Quyền Từ, có ý tưởng, yêu cầu gì, cứ thoải mái đưa ra!”
“Tại sao em phải đưa ra yêu cầu với anh ấy?”
“Ủa? Bé cưng, em chính là liều t.h.u.ố.c ngủ cứu mạng của hắn mà, anh chưa nói với em à?”
An Nguyên Phi cố gắng nhớ lại.
Tô Yên nghe mà như lọt vào sương mù.
An Nguyên Phi tỏ ra rất kích động:
“Chắc là do làm nhiều chuyện thất đức quá, nên hắn bị mất ngủ kinh niên từ nhỏ, sau này tiếp quản thế lực ngầm của nhà họ Quyền, lại càng ngày ngày phải dựa vào t.h.u.ố.c mới ngủ được. Sau đó, em xuất hiện. Hắn chỉ cần chạm vào em, còn hiệu quả hơn cả uống thuốc. Nâng niu em còn không kịp, dù em đưa ra yêu cầu gì, hắn chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn.”
An Nguyên Phi là loại người thích xem kịch vui, không ngại chuyện bé xé ra to.
Cả đời này của Quyền Từ, ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Cũng không biết nếu hai người này đối đầu, là Quyền Từ thắng, hay là bé cưng chiến thắng hắn?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn rất mong chờ.
Tô Yên suy nghĩ một lát.
Cô không có yêu cầu gì để đưa ra cả.
Thế nên trong khi An Nguyên Phi kích động như kẻ lên cơn, Tô Yên lại chớp chớp mắt, rất bình tĩnh.
Nói xong, An Nguyên Phi căn bản không quan tâm Tô Yên nghĩ gì, trực tiếp đẩy cô lên tầng ba.
Ở cửa phòng, An Nguyên Phi liên tục tẩy não Tô Yên:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Bé cưng, của chùa sao lại không dùng? Có miễn phí ai lại không cần? Em nói đúng không? Muốn gì cứ việc mở miệng, đừng ngại ngùng.”
Giảng giải một hồi xong, hắn cầm thẻ phòng, trực tiếp mở cửa, rồi trong nháy mắt đẩy Tô Yên vào trong.
Tô Yên vừa vào, cũng vừa lúc Quyền Từ tắm xong mặc áo choàng tắm đi ra.
Tô Yên có chút không biết nên nói gì, đứng đó vân vê vạt váy, hắn nhướng mày một cái.
Giọng nói đầy từ tính:
“Gặp An Nguyên Phi rồi à?”
Tô Yên thành thật gật đầu.
Trong nháy mắt, hắn đã biết cô vào bằng cách nào.
Quyền Từ đi tới, kéo tay cô:
“Đi tắm đi, rồi ngủ với tôi.”
Cứ thế một cách khó hiểu mà phát huy công dụng của một chiếc gối ôm ban đêm.
Nửa giờ sau, Tô Yên tắm xong đi ra.
Miệng cô đang nhai kẹo vị sữa dâu.
Cô thành thật phát huy công dụng của gối ôm, tự giác nằm lên giường, mặc cho hắn ôm ngủ.
Chỉ là, Quyền Từ lại ngửi thấy mùi kẹo sữa ngọt ngào tỏa ra từ môi cô.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn mặc người định đoạt này, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Tô Yên liền nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa trong đầu:
“Ting ting, một ngôi sao đã được thắp sáng, ký chủ cố lên nhé!”