“Nếu cậu là Khương Nhiên, giữa Diêu Vũ Phỉ và Tô Yên, cậu sẽ chọn ai?”
“Vô nghĩa! Đương nhiên là Diêu Vũ Phỉ! Dáng người, nhan sắc, khí chất, đẳng cấp hoa khôi làm sao mà so được?”
Trong lúc cả lớp đang bàn tán, Diêu Vũ Phỉ bước vào từ cửa, hoa khôi lạnh lùng thường ngày hôm nay sắc mặt không tốt cho lắm.
Cô ta đi thẳng về phía Tô Yên, đứng trước chỗ ngồi của cô.
Cả lớp lập tức im lặng.
Hóng drama thôi.
Đây chính là drama lớn nhất của khối năm nay.
Giọng Diêu Vũ Phỉ lạnh lùng, cố nén một cơn tức giận:
“Ra ngoài nói chuyện.”
Tô Yên không đứng dậy ngay, ngược lại có chút bối rối.
Cô nhớ, hôm qua thầy giáo hóa học bảo cô sáng nay đến tìm ông.
Diêu Vũ Phỉ muốn nói chuyện với cô, hơn nữa trông có vẻ rất tức giận.
Sau một hồi do dự, Tô Yên vẫn gật đầu.
Giọng nói mềm mại ấm áp:
“Được.”
Nghe thấy cô đồng ý, Diêu Vũ Phỉ cao ngạo quay người đi.
Trong lớp vang lên một tràng thổn thức.
Không hổ là hoa khôi.
Cái giá đúng là lớn thật.
Nhưng nghĩ lại gia thế của người ta, tài năng của người ta, thì cũng có vốn để mà kiêu.
Tại một góc rẽ ở hành lang ngoài lớp học.
Diêu Vũ Phỉ khoanh tay trước ngực, bộ đồng phục váy dài màu nâu nhạt tôn lên vóc dáng cao gầy mảnh mai của cô.
Nhìn về phía Tô Yên, giọng điệu lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống:
“Mày và Khương Nhiên là thế nào?”
Tô Yên nghĩ một lúc:
“Đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể không nói cho cậu biết, đúng không?”
Tuy lời nói của cô không có chút địch ý nào, nhưng lọt vào tai Diêu Vũ Phỉ lại cảm thấy Tô Yên đang khiêu khích mình.
“Mày!”
Gương mặt lạnh lùng của Diêu Vũ Phỉ mang theo chút tức giận, lời nói cũng có chút sắc bén:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhân lúc tao đi vắng, liền vội vàng nhào vào lòng, Tô Yên, mày cũng chỉ có chút thủ đoạn đó thôi à.”
Sự giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép cô ta nói ra những lời khó nghe hơn.
Tô Yên nghe xong chớp mắt, rồi nghiêm túc lắc đầu:
“Không, tôi còn nhiều lắm.”
Cô còn chưa làm gì cả, sao lại biết cô không có thủ đoạn chứ?
Sắc mặt Diêu Vũ Phỉ có chút khó coi.
Cô ta nhìn Tô Yên, im lặng, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Cuối cùng, cô ta đưa ngón tay ra, với một tư thế từ trên cao nhìn xuống, chỉ vào Tô Yên:
“Tao khuyên mày, nhân lúc tao còn kiên nhẫn đứng đây với mày, thì cút xa ra cho tao!”
Giọng nói lạnh lùng hòa lẫn tức giận, xé nát chiếc mặt nạ cao ngạo.
Ngay lúc hai người đang giằng co, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói bên tai Tô Yên:
“Ký chủ, Diêu Vũ Phỉ này thích Khương Nhiên. Cô ta đang ghen với ngài.”
Nghe hệ thống của mình nói, Tô Yên chớp mắt, có chút nghi hoặc:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Cậu đang ghen với tôi à?”
Cô có lẽ đang xác nhận lại lời của ký chủ, sắc mặt Diêu Vũ Phỉ lại đỏ bừng trong giây lát.
Như thể tâm tư của mình bị người ta lôi ra phơi bày dưới ánh mặt trời.
Diêu Vũ Phỉ nhìn chằm chằm Tô Yên một lúc lâu, rồi cười khẩy.
Cô ta vuốt ve mái tóc, giọng nói ngược lại chậm lại.
“Mày đúng là rất tâm cơ đấy.”
Tô Yên nghĩ lại những đánh giá trước đây, rồi chậm rãi thốt ra:
“Cũng tàm tạm.”
Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, có lẽ nhận ra mình đã thất thố, chậm rãi khôi phục lại vẻ lạnh lùng ban đầu:
“Khương Nhiên dạng con gái nào mà chưa từng thấy? Giống như loại bề ngoài thanh thuần nội tâm độc ác như mày, cậu ta đã gặp quá nhiều rồi. Có lẽ, mày có thể mê hoặc được cậu ta nhất thời, nhưng đợi đến khi cậu ta nhận ra, lúc đó người quỳ trên đất khóc, chính là mày.”
Tô Yên lắng nghe cẩn thận, rồi gật đầu:
“Chắc vậy.”
Câu trả lời của cô lại một lần nữa khiến Diêu Vũ Phỉ cứng họng.
Cái cô Tô Yên này, trước đây đúng là đã coi thường cô ta rồi.
Lại có thể đối đáp một cách bình tĩnh như vậy.