Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 19: Nam chính trùm trường, có chút cuốn hút 18



Xem ra, hẳn là một tay già đời chuyên đi quyến rũ đàn ông.

 

Thứ trà xanh tâm cơ, ghê tởm nhất.

 

Trong lòng Diêu Vũ Phỉ, Tô Yên đã rơi xuống đáy vực.

 

Thậm chí ánh mắt cô ta nhìn Tô Yên, cũng đều là sự khinh thường không hề che giấu.

 

Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, hai tay khoanh trước n.g.ự.c với thần thái cao ngạo quay người đi vào lớp.

 

Tô Yên đứng một mình ở hành lang ngẩn người một lúc.

 

Chỉ là có rất nhiều vấn đề không thể suy nghĩ thấu đáo.

 

Ví dụ như, tại sao Diêu Vũ Phỉ lại muốn gọi mình ra để nói những điều đó.

 

Nhưng bây giờ cô còn có một việc khác phải làm, nên rất nhanh chuyện của Diêu Vũ Phỉ đã bị cô ném ra sau đầu.

 

Chiều hôm qua, thầy giáo hóa học nói muốn cô sáng nay đến văn phòng.

 

Cô bước chân, đi xuống lầu.

 

Hệ thống Tiểu Hoa kịp thời nhắc nhở:

 

“Ký chủ, văn phòng của thầy giáo hóa học ở tầng một.”

 

“Ồ.”

 

Cô nhẹ nhàng đáp.

 

Kết quả mới từ tầng hai đi xuống, đã thấy mấy nam sinh vai kề vai trêu đùa ầm ĩ xuất hiện trước mắt.

 

Vốn dĩ, chuyện này không có gì liên quan đến cô.

 

Cho đến khi không biết ai trong số mấy nam sinh đó liếc mắt một cái đã phát hiện ra Tô Yên.

 

Mắt sáng rỡ, kích động lên:

 

“Này này này, là cô ấy, là cô gái mà hôm đó trên sân bóng rổ anh Khương đã ném bóng đi tìm.”

 

“A! Tôi nhớ ra rồi, đây chẳng phải là cái cô gái bị phạt đứng ở cửa lớp 11-3 lần đó, được anh Khương mua kẹo cho ưm!”

 

Nói được một nửa, đã bị người bên cạnh bịt chặt miệng.

 

Nhỏ giọng nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mày muốn c.h.ế.t à, anh Khương ở phía sau.”

 

Lần trước họ chỉ lén nhìn thấy, chuyện này sao có thể đem ra nói được chứ?!

 

Người kia biết mình đã nói hớ, nhưng thấy Khương Nhiên lười biếng đi từ phía sau, rõ ràng sự chú ý không ở đây.

 

Mấy nam sinh ở phía trước xô đẩy nhau, làm mặt quỷ, không biết giọng ai đó bỗng nhiên cất lên.

 

“Ể?! Cô gái này trông quen quá, đây không phải là người đã gặp trên sân bóng rổ sao?”

 

Khương Nhiên đi cuối cùng nhướng mi, vốn định xem nhóm người này đang làm trò gì.

 

Kết quả vừa ngẩng mắt lên, đã thấy Tô Yên.

 

Mày nhướng lên, ánh mắt sáng lên trong giây lát.

 

“Các cậu về trước đi.”

 

Thả lại một câu này, hắn bước nhanh về phía Tô Yên.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Mấy nam sinh thích hóng chuyện, lập tức trốn sang một bên.

 

Mỗi lần gặp cô gái này, Khương Nhiên lại có những hành động không thể tưởng tượng được.

 

Điều này còn khiến họ phấn khích hơn cả tin tức ngôi sao nào đó ngoại tình.

 

“Này này này, tránh xa ra một chút, che mất lão tử rồi!”

 

“Trời ơi, đừng giẫm lên chân tao được không hả.”

 

“Cái bụi cây xanh này cắt tỉa mini như vậy để làm gì?! Đến cả một người cũng không che được, phế vật!”

 

“Lùn như vậy thì lọc được bao nhiêu CO2 chứ? Nên cho nó dùng thuốc kích thích để lớn nhanh hơn mới phải.”

 

“Đúng vậy, ngày nào cũng uống bao nhiêu nước, cũng không thấy lớn, nhìn cái cây ngô đồng kia cao thế, người ta còn không cần uống nhiều nước như vậy, tự nó đã vươn lên rồi.”

 

Blah blah, mấy học sinh dốt chẳng hiểu gì, nhưng lại phê bình cái cây này một cách rất hùng hồn.

 

Vốn định hóng chuyện của Khương Nhiên, kết quả lại đi chê bai cái bụi cây xanh mướt này, phê bình xong còn không quên giáo huấn một phen.

 

Trình Tinh Dương đứng một bên, nhìn mấy người bạn ngốc nghếch này.

 

Trong lòng thầm đưa ra một kết luận, có lẽ trong đầu toàn là cơ bắp nên tiểu não hỏng hết rồi.

 

Khương Nhiên đương nhiên không để ý đám bạn của mình đang làm gì, vì sự chú ý của hắn đã hoàn toàn tập trung vào Tô Yên.