Đồng chí An Nguyên Phi bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa.
Tô Yên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
“Anh về rồi à?”
Nói xong câu này không biết là xuất phát từ nội tâm hay chỉ là lời khách sáo.
Cô lại cúi đầu ăn tiếp.
Quyền Từ bước tới.
Nhìn chiếc váy ngủ hai dây cô đang mặc.
Trên làn da trắng nõn, vẫn có thể thấy rõ những vết ngón tay và dấu hôn xen kẽ tạo thành những vết bầm tím.
Cơ thể cô tràn ngập dấu vết cho thấy đêm qua hai người đã kịch liệt đến mức nào.
Quyền Từ đi tới, ánh mắt tối sầm lại.
“Tỉnh khi nào vậy?”
“Mới lúc nãy thôi.”
Cô không ngẩng đầu, toàn tâm toàn ý chỉ lo ăn.
Cuối cùng, ăn được một lúc lâu.
Cơn đói cồn cào cuối cùng cũng qua đi.
Cô cũng dần nhận ra, ánh mắt nóng rực của người đàn ông kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, chưa từng rời đi.
Tô Yên vừa ngẩng đầu, chưa kịp nói gì, người đàn ông đó đã áp sát tới.
Hắn nghĩ, mình nên kiềm chế.
Chỉ là vừa nhìn thấy cô, hắn lại muốn chạm vào cô, đè lấy cô, hôn cô.
Toàn bộ thể xác và tinh thần đều đang rục rịch.
Hơn nữa, từ sau khi nếm được mùi vị của cô ngày hôm qua, ham muốn không những không giảm đi, ngược lại còn tăng lên, càng muốn giữ cô bên mình.
Yết hầu hắn trượt lên xuống, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
“Không đi quay phim à?”
Hắn nói một câu chẳng liên quan.
Nhưng tay thì lại không yên phận, vây người trong lòng n.g.ự.c mình.
Tô Yên lắc đầu:
“Buổi tối mới đi.”
Quyền Từ vừa nghe buổi tối phải đi quay phim, tay hắn khựng lại một chút:
“Em có thể không đi.”
Tô Yên nghĩ lại lời của người quản lý, l.i.ế.m môi một cái:
“Vẫn nên đi thì hơn.”
Vai diễn đó vẫn phải có được, La Nguyên Kiệt cũng ở đó, cô còn phải đi báo thù cho nguyên thân.
Ôi, thật nhiều việc.
Quyền Từ nghe xong, không nói gì nữa, chỉ ôm cô, hôn một lúc lâu.
Bên ngoài cửa, An Nguyên Phi ôm đầu ngơ ngác một lúc.
Bị từ chối ngoài cửa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ý gì đây?
Bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi hình như thấy có người bên bàn ăn?
Sau một hồi tưởng tượng, An Nguyên Phi bắt đầu đập cửa rầm rầm.
Nhưng anh ta không gọi Quyền Từ, mà là gọi Tô Yên:
“Tiểu Tô Yên, anh là An Nguyên Phi đây, mở cửa đi.”
Dù anh ta không nhìn rõ người bên bàn ăn là ai.
Nhưng người có thể khiến Quyền Từ có biểu hiện bất thường, thì chỉ có thể là Tô Yên.
Tô Yên đẩy nhẹ người đang đè trên mình:
“Ưm, An Nguyên Phi ở bên ngoài.”
Quyền Từ ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, kéo người trở lại:
“Mặc kệ hắn.”
Một lát sau, Tô Yên lại giãy giụa lần nữa, lần này giãy ra được, liền che miệng lại.
Cô khẽ xoa xoa:
“Không được hôn nữa.”
Môi vừa đau vừa tê.
Cô không muốn hôn hắn chút nào.
Nhìn vẻ mặt có chút oán giận của cô, Quyền Từ mới tỉnh táo lại.
Hắn hít một hơi thật sâu, kéo vạt váy bị vén lên của cô xuống, cài lại dây áo.
Nhìn vẻ đẹp thấp thoáng lộ ra của cô.
Chậc.
Hắn cởi áo khoác vest, khoác lên người cô.
Từng chiếc cúc áo, được cài lại cẩn thận.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Những gì cần che đều đã che hết.
Lúc này hắn mới đứng dậy, đi ra cửa.
Cửa lớn mở ra.
An Nguyên Phi cuối cùng cũng không la hét nữa.
Anh ta cười toe toét.
“Chào em nhé, tiểu Tô…”
Chưa kịp nhìn được hai giây, Quyền Từ đã bước ra ngoài.
Sau đó cửa lớn lại một lần nữa đóng sập lại.
Lời của An Nguyên Phi đột ngột im bặt.
Anh ta tỏ vẻ không phục:
“Tôi chỉ chào tiểu Tô Yên một tiếng thôi mà, cậu xem cậu kìa, hôn môi người ta đến sưng đỏ cả lên, còn phải đi quay phim nữa, thế này thì quay kiểu gì?”
Quyền Từ nheo mắt, liếc qua An Nguyên Phi.
An Nguyên Phi ngay lập tức cười hì hì:
“Lâu rồi không gặp, tiểu Tô Yên xinh đẹp hơn rồi. Tất cả là nhờ công của cậu đấy.”