Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 179: Đại lão muốn hắc hóa 23【 Giới giải trí 】



 

 

Tiểu Hoa nghe xong ngây cả người.

 

“Ký, ký chủ? Người nói đứa bé kia là nam chính của thế giới nào ạ?”

 

Tô Yên mấp máy môi, giọng lí nhí:

 

“Tất cả đều là hắn.”

 

Nội tâm Tiểu Hoa như có một vạn con ngựa chạy qua.

 

Trời đất ơi! Trời đất ơi! Trời đất ơi!!

 

Nói như vậy, nam chính của cả ba thế giới đều là một người?

 

Tại sao nó lại không biết?

 

Không đúng, trong tài liệu đâu có ghi!!

 

Tiểu Hoa ngơ ngác một lúc lâu.

 

Nó thậm chí còn không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

 

Một lúc sau, nó mới cẩn thận thăm dò:

 

“Làm sao ký chủ biết họ là cùng một người ạ?”

 

Tô Yên khẽ gẩy viên pha lê hình giọt mưa đỏ tươi.

 

“Khi gặp hắn, thứ này sẽ có cộng hưởng.”

 

Ở thế giới đầu tiên, vì sức mạnh của cô quá yếu, lúc đó viên pha lê này có cộng hưởng, chỉ là cô đã bỏ qua.

 

Ở thế giới thứ hai, m.á.u của hắn dung hợp vào viên pha lê này, cộng hưởng càng mãnh liệt hơn.

 

Thế giới này, gần như ngay khi vừa tiếp cận Quyền Từ, viên pha lê đã khẽ rung lên và phát sáng.

 

Cô liền biết, là hắn.

 

Cho nên, ngay từ đầu, Tô Yên đã không hề đề phòng Quyền Từ.

 

Dù rằng, sát khí trên người hắn rất nặng.

 

Nhưng cô vẫn thích ở cùng hắn.

 

Hơn nữa, ngày càng thích.

 

Cô kéo tấm chăn, đứng dậy.

 

Đang định vào phòng tắm.

 

Điện thoại rung lên.

 

Cô dừng lại một chút, cầm lấy điện thoại trên đầu giường.

 

Là quản lý của cô, Kevin, gọi đến.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Cô vừa mới bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng.

 

Đầu dây bên kia đã vang lên một tràng c.h.ử.i rủa như tát nước vào mặt:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tô Yên! Cô đang làm cái quái gì vậy?! Cả buổi sáng không đến phim trường? Còn ở đó giở thói ngôi sao với tôi à?!!

 

Cô khiến cả đoàn phim phải chờ cô đấy, cô biết không?

 

Cô nghĩ mình là ai chứ?!

 

Không muốn quay thì nói sớm một tiếng, ở đó ra vẻ ta đây với tôi làm gì?!”

 

Tô Yên đưa điện thoại ra xa tai, đợi đến khi Kevin c.h.ử.i xong một tràng, đang lúc anh ta lấy hơi.

 

Cô mới đưa điện thoại lại gần tai, lên tiếng:

 

“Tôi ngủ quên.”

 

Giọng cô có chút khàn.

 

Kevin dù sao cũng là người từng trải trong giới này.

 

Vừa nghe giọng của Tô Yên, liền chắc chắn tối qua đã làm chuyện không trong sáng.

 

Thế là anh ta lại mở miệng mắng tiếp:

 

“Tô Yên, tôi nói cho cô biết! Đời tư của cô chơi bời thế nào là chuyện của cô, nhưng bây giờ nó đã ảnh hưởng đến việc quay phim rồi đấy.”

 

Kevin rất tức giận, lại lải nhải một tràng nữa.

 

Cuối cùng, anh ta nói:

 

“Thôi được, chiều nay không cần đến nữa, tối nay tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu, đến lúc đó xin lỗi đạo diễn đi.”

 

Nói xong, “bụp” một tiếng, bên kia đã cúp máy.

 

Tô Yên nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối, lại nhìn thời gian hiển thị trên màn hình.

 

Một giờ chiều.

 

Hóa ra đã ngủ lâu như vậy.

 

Cô đứng dậy, rửa mặt xong rồi xuống lầu.

 

Cô đói đến mức bụng dính vào lưng, hoàn toàn là nhờ hai viên kẹo sữa dâu tây chống đỡ.

 

Xuống đến tầng một, cô thấy trên bàn ăn có phần thức ăn được để riêng cho mình, liền đi tới.

 

Quyền Từ dường như không thích trong nhà có nhiều người, nên ngoài người giúp việc và đầu bếp đến đúng giờ mỗi ngày, trong nhà sẽ không có ai khác.

 

Tô Yên cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

 

Ăn chưa được bao lâu, cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ cửa vọng vào.

 

Là An Nguyên Phi:

 

“Nhà cậu giấu của quý gì thế? Kinh doanh cũng bỏ à? Đó là tiền đấy, từng xấp Nhân Dân Tệ đang ngồi chờ cậu kìa.”

 

Trong lúc nói chuyện, cửa lớn mở ra.

 

Quyền Từ bước vào trước, và ngay lập tức nhìn thấy Tô Yên đang đứng ăn bên bàn.

 

Ánh mắt Quyền Từ sâu thẳm trong một thoáng.

 

Đầu An Nguyên Phi vừa thò vào, giây tiếp theo, đã bị Quyền Từ đẩy ra ngoài.

 

“Rầm” một tiếng, cửa lớn đóng sập lại.