Thấy La Nguyên Kiệt sắp ngã vào lòng mình.
Cô đưa tay lên, không chút khách khí, đẩy một cái.
“Ầm”, La Nguyên Kiệt ngã xuống đất bên cạnh.
Động tĩnh này, khiến trợ lý của La Nguyên Kiệt và mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Tô Yên dường như không hay biết, cầm ly nước lên uống một ngụm, vẫn ôm kịch bản của mình xem tiếp.
Trợ lý vội vàng đỡ La Nguyên Kiệt dậy.
“Anh Nguyên Kiệt, anh không sao chứ?”
La Nguyên Kiệt xoa ngực, lông mày nhíu lại vì đau đớn cũng dần giãn ra.
Cơn đau vừa rồi, thật sự rất dữ dội, khiến anh ta tưởng mình sắp bị đau đến chết.
Đến khi anh ta tỉnh táo lại, thì đã không còn đau nữa.
La Nguyên Kiệt nhìn Tô Yên từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, vẻ thích thú trong mắt càng đậm.
Cô ta dường như thật sự không quan tâm đến mình.
Có lẽ là bên cạnh La Nguyên Kiệt, có quá nhiều phụ nữ lớp sau xô lớp trước muốn trèo lên giường anh ta.
Đột nhiên gặp được một người như Tô Yên.
Ngược lại trong lòng càng dâng lên một ham muốn chinh phục.
Như vậy mới thú vị, mới có tính khiêu chiến.
Không phải sao?
Mặt trời lặn nhuộm vàng cỏ cây, trời về hoàng hôn.
Ánh chiều tà đỏ rực chiếu rọi mặt đất.
5 giờ chiều, đoàn phim tan làm.
Tô Yên từ đoàn phim đi ra.
Thời gian quay phim ngày càng thoải mái.
Sáng 9 giờ đến tối 5 giờ.
Dù có hoàn thành hay không, chắc chắn sẽ tan làm.
“Tô Yên!”
Sau lưng truyền đến giọng của La Nguyên Kiệt.
Người này, thật là phiền quá.
Sao cứ tìm mình hoài vậy?
Trong lúc nghĩ, La Nguyên Kiệt đã đứng trước mặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta còn chưa kịp mở miệng, đôi mắt nghiêm túc của Tô Yên đã lên tiếng trước:
“Ngực anh không đau à?”
La Nguyên Kiệt cười, nụ cười đầy vẻ ngổ ngáo.
Anh ta từng bước lại gần Tô Yên, Tô Yên liếc anh ta một cái, lùi lại một bước, không ngờ bên cạnh lại là một bức tường.
Anh ta đưa một cánh tay ra, chặn cô lại ở đó.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Cô vẫn quan tâm đến tôi, đúng không?”
Nói rồi, anh ta lại gần với vẻ mặt mập mờ.
Tô Yên chớp chớp mắt:
“Có thể để hắn không chết, nhưng đau đến c.h.ế.t đi sống lại được không?”
Cô nói một cách bình tĩnh và nghiêm túc.
La Nguyên Kiệt sững người một chút, đang nghi hoặc cô đang nói chuyện với ai.
Giây tiếp theo, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch.
Một tay che ngực, cơn đau gần như ngay lập tức lan khắp cơ thể.
Cô chớp chớp mắt, cứ thế nhìn, ánh mắt không một chút d.a.o động.
Ngay lúc này, cửa đoàn phim đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.
Người đó mặc bộ vest màu bạc nhạt, quanh thân toát ra khí chất mạnh mẽ, một khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ đến mức đủ để phụ nữ phải ghen tị.
Anh ta lười biếng đứng đó, một đôi mắt phượng lướt qua phía Tô Yên, không chút d.a.o động.
Một lúc sau, đột nhiên ở một con hẻm nhỏ bên cạnh đoàn phim, không khí bỗng vặn vẹo, tiếp đó, một người phụ nữ xuất hiện từ hư không.
Cô gái kia túm túm chiếc váy màu xanh nhạt trên người, cúi đầu nhìn.
Mọi cử chỉ đều nghiêng nước nghiêng thành, nốt ruồi lệ ở khóe mắt, theo động tác của cô gái như có linh khí, đôi mắt cô gái lộng lẫy, như chứa cả một bầu trời sao.
“A Bạch.”
Giọng nói trong trẻo mang theo sự hưng phấn ẩn giấu.
Cô gái vừa đi đến trước mặt người đàn ông kia, đã bị cánh tay dài của anh ta kéo vào lòng.
Cô gái nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tô Yên, nhỏ giọng nói với người đàn ông tuấn mỹ đang ôm mình:
“Người kia, chắc chắn là cô ấy, trên tay cô ấy có tâm đầu huyết của Tiểu Vực.”
Hành động của người đàn ông lười nhác, toàn bộ thân mình gần như dựa vào người phụ nữ, anh ta cúi đầu, hôn lên cổ cô.
Không nhanh không chậm lên tiếng:
“Ừm.”
Cô gái vừa nghe anh ta trả lời, ánh mắt càng sáng hơn.