Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 205: Đại lão muốn hắc hóa 47



Nhìn con rắn trông có vẻ hung ác, nhưng thực chất lại ngốc nghếch chẳng khác gì chủ nhân của nó.

 

Trong đầu Quyền Từ hiện lên hình ảnh con rắn này đang c.ắ.n xé túi bụi trong video giám sát.

 

Sau đó, khi ánh mắt hắn chuyển sang Tô Yên, hắn phát hiện cô gái này đang thông đồng với con rắn, chỉ huy nó lén lút tẩu thoát.

 

Nhìn dáng vẻ cẩn thận, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía mình của cô.

 

Hắn nhướng mày một cái.

 

Một đôi mắt đào hoa lưu chuyển, hắn đưa tay che đi phần áo đã mở rộng của Tô Yên.

 

Ấn người vào lòng, che kín phần n.g.ự.c đang ẩn hiện.

 

“Đực à?”

 

Hắn thuận miệng hỏi một câu, giọng điệu tản mạn, không nghe ra cảm xúc hung ác.

 

Tô Yên chớp chớp mắt, cái này thì cô thật sự không biết.

 

Cô nghiêm túc hỏi:

 

“Tiểu Hồng, mày là cái hay đực?”

 

Tiểu Hồng vốn đang ôm cái đuôi bị thủng một lỗ, đau đến nghiến răng nghiến lợi mà không dám phát tác.

 

Lúc này vừa nghe, nó ngẩng đầu lên, rất kiêu ngạo:

 

“Xì xì xì xì xì!”

 

Đương nhiên là đực! Tao ở trong giới rắn là hàng hot đấy!

 

Tô Yên truyền đạt lại đầy đủ:

 

“Nó là đực.”

 

Quyền Từ ôm cô, cúi đầu:

 

“Nó theo em lâu rồi à?”

 

“Vâng!”

 

“Một con rắn đực?”

 

“Vâng.”

 

Tô Yên ban đầu còn không hiểu ý hắn là gì.

 

Sau đó liền nghe thấy giọng nói sâu xa của hắn:

 

“Để nó quản tốt cái ‘của quý’ của mình không động d.ụ.c lung tung, tốt nhất là thiến đi.”

 

Tô Yên ngây người.

 

Quyền Từ thấy cô sững sờ, ánh mắt đầy hung ác:

 

“Hoặc là, g.i.ế.c hầm canh uống?”

 

Tô Yên lắc đầu:

 

“Không được.”

 

Rất kiên quyết.

 

Cô không muốn Tiểu Hồng bị hầm canh, càng không muốn một Tiểu Hồng tàn tật.

 

Quyền Từ ôm người trong lòng, nghiến răng nghiến lợi:

 

“Ồ, em không chỉ che chở cho đàn ông khác, bây giờ ngay cả một con rắn cũng che chở? Thương không được, chạm không được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Yên nói không lại hắn, chỉ có thể kiên trì:

 

“Nó có làm gì sai đâu.”

 

Người nào đó hừ lạnh:

 

“Nó là con đực, chính là cái sai lớn nhất.”

 

Tô Yên tức giận:

 

“Anh không nói lý lẽ!”

 

Bên cạnh, Tiểu Hồng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Tô Yên bị chọc tức.

 

Nó ngẩng cái đầu to, về phía Quyền Từ phun ra chiếc lưỡi đỏ tươi:

 

“Xì xì xì xì xì xì xì!”

 

Đúng thế! Đúng thế! Vừa nhìn đã biết ngươi không phải thứ tốt lành gì!

 

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng, chần chừ một thoáng rồi nhỏ giọng nói:

 

“Ngươi còn không đi? Chẳng lẽ thật sự muốn làm một con rắn thái giám à?”

 

Tiểu Hồng cố gắng hiểu lời của Tô Yên.

 

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng hiểu thái giám xà là có ý gì.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Nó phun ra:

 

“Xì xì xì xì xì!”

 

Nó giương nanh múa vuốt, nhưng cái đuôi lại đang mon men về phía cửa sổ.

 

Nó vốn đang nằm trên bãi cỏ phơi nắng, nghe thấy tiếng cãi vã bên trong mới lén vào xem.

 

Bây giờ, Tô Yên nói nó không đi sẽ trở thành một con rắn thái giám.

 

Mặc dù, nó rất muốn ăn tươi nuốt sống tên đàn ông thối này.

 

Nhưng, vẫn là chạy đi thì hơn.

 

Kết quả là, đồng chí Tiểu Hồng khẩn cấp rút lui, “vèo” một cái, theo cửa sổ chạy mất.

 

Quyền Từ nhìn chằm chằm con rắn rời đi, con ngươi đen láy.

 

Ban đầu, chỉ là có ý định muốn cắt phăng cái “của quý” của con rắn này.

 

Bây giờ, thấy Tô Yên che chở cho con rắn ngốc này như vậy, hắn chỉ muốn chặt con rắn ngốc này ra nấu canh.

 

Tô Yên thấy vẻ mặt hắn vẫn còn u ám.

 

Suy nghĩ một chút, Tiểu Hồng chạy nhanh, nên Quyền Từ dù có muốn hầm canh cũng không bắt được nó.

 

Nhưng còn La Nguyên Kiệt.

 

Cô ngẩng đầu dò hỏi:

 

“Mặt anh ta bị làm mờ rồi.”

 

Quyền Từ cúi đầu, nhìn về phía cô.

 

Tô Yên l.i.ế.m môi:

 

“Vậy, nói như vậy, còn có thể tìm được anh ta không?”

 

Thôi được, nếu nói Tô Yên có nhược điểm gì, thì đó có lẽ là cô không rành về tất cả các sản phẩm điện tử.