Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 206: Đại lão muốn hắc hóa 48



Mặc dù thế giới cô từng sống cũng không khác nhiều so với hiện tại.

 

Nên cô không chắc lắm về tấm ảnh có khuôn mặt bị làm mờ này.

 

Khi cô vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Quyền Từ lại trở nên hung tợn.

 

Hắn ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của cô.

 

Yết hầu trượt lên xuống.

 

“Không muốn ta động đến hắn?”

 

“Vâng vâng.”

 

Tô Yên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

 

Quyền Từ l.i.ế.m lên cổ cô, nơi đó có một vết c.ắ.n do hắn để lại.

 

Giọng hắn trầm thấp quyến rũ, khóe môi mỉm cười:

 

“Em lấy cái gì, để đổi lấy mạng của hắn?”

 

Tô Yên suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy ra một viên kẹo mềm sữa dâu.

 

Bóc vỏ kẹo, rồi nhét vào miệng hắn.

 

Quyền Từ c.ắ.n một miếng, trong miệng một hương vị kẹo sữa dâu từ từ tan ra.

 

Hắn hôn cô:

 

“Ta trông có vẻ dễ dụ như vậy sao?”

 

Tô Yên lặng lẽ lấy ra thêm một viên kẹo nữa.

 

Đang định bóc, thì bị một tay hắn giữ lại.

 

Bản chất xấu xa của hắn lộ rõ, hiển nhiên đã thèm muốn từ lâu:

 

“Muốn cứu hắn, lấy chính mình ra đổi.”

 

Tô Yên còn chưa kịp nói gì, hắn đã bổ sung thêm một câu:

 

“Làm ta thoải mái, ta sẽ cân nhắc tha cho hắn.”

 

Hắn từng bước ép sát:

 

“Đổi hay không đổi?”

 

Tô Yên cuối cùng vẫn e thẹn gật đầu.

 

Dù sao thì dù có không đổi, tối nay hắn vẫn sẽ đối với cô như vậy như vậy.

 

Vậy thì bây giờ, còn có thể đổi lấy mạng của La Nguyên Kiệt.

 

Ừm, rất hời.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Mặt Quyền Từ đen lại trong thoáng chốc.

 

Việc cô đồng ý, vốn đã nằm trong dự liệu của hắn.

 

Nhưng nhìn thấy cô gật đầu, hắn bây giờ chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên đàn ông kia!

 

Sắc trời buổi chiều, vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn.

 

Một căn biệt thự ba tầng, qua ô cửa sổ hé mở, có thể loáng thoáng nghe thấy những âm thanh ái muội truyền ra từ bên trong.

 

“Ưm… về phòng đi.”

 

Giọng nói mềm mại ngại ngùng truyền ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói trầm thấp quyến rũ của người đàn ông một lúc lâu sau mới khàn khàn đáp lại:

 

“Ở ngay đây.”

 

Ngữ điệu mang theo d.ụ.c vọng, và cả một chút hung ác.

 

Kết quả là, mãi cho đến nửa đêm.

 

Những âm thanh ái muội trong biệt thự vẫn chưa dứt.

 

Phòng khách, bàn ăn, nhà bếp, cửa cầu thang, phòng tắm, phòng ngủ.

 

Nơi đâu cũng lưu lại hơi thở ái muội mệt mỏi.

 

Ngày hôm đó, Tô Yên bị dày vò một trận ra trò.

 

Hung tợn hơn tất cả những lần trước cộng lại.

 

Sáng hôm sau, cô vốn đã mệt lả, kết quả lại nhận được thông báo, nói buổi sáng không quay phim, dời đến buổi chiều.

 

Vừa nghe tin tốt này, Tô Yên lập tức nằm vật ra giường.

 

Tiếp tục ngủ nướng.

 

Đến buổi chiều, cô chạy đến phim trường.

 

Hôm nay có một cảnh quay đêm, quay đến 10 giờ tối.

 

Cô c.ắ.n ống hút, uống trà sữa trân châu.

 

Vừa học kịch bản, vừa hút sùn sụt.

 

Không biết từ lúc nào, Long Lị Lị đã ngồi xuống trước mặt cô.

 

Cô ta mặc một bộ trang phục liền thân màu đen cao cấp của một thương hiệu thời trang lớn.

 

Mọi cử chỉ đều toát lên vẻ của một nữ tổng tài.

 

“Tô Yên.”

 

Long Lị Lị cười chào hỏi.

 

Tô Yên gật đầu, vẻ mặt có chút phờ phạc.

 

Hừ, mệt quá, cảm giác cơ thể bị rút cạn sức lực.

 

Tô Yên muốn ngồi thẳng người, nhưng vừa cử động, lại lặng lẽ đỡ lấy eo mình.

 

Rồi lại mềm oặt nằm trên ghế.

 

Long Lị Lị nhìn cô, cười nói:

 

“Tối qua không nghỉ ngơi tốt sao? Trông em có vẻ mệt mỏi.”

 

Tô Yên hút hai ngụm trà sữa:

 

“Ngủ không ngon.”

 

Giọng nói có chút khàn khàn.

 

Nghe thấy giọng mình, Tô Yên lặng lẽ ngậm miệng lại.

 

Đôi mắt Long Lị Lị sâu thẳm, nụ cười trên mặt không đổi, ánh mắt vô tình liếc về phía cổ áo của cô.

 

Nơi đó có một vết răng, có lẽ vị trí khá sâu, nên chuyên viên trang điểm đã không che đi cho cô.

 

Nhìn thấy vết răng đó, nhìn kỹ mới phát hiện, trên cổ Tô Yên, có vài vết hôn bầm tím.

 

Vì đã đ.á.n.h một lớp phấn nền dày nên những vết đó rất nhạt, không nhìn kỹ sẽ không thấy được.