Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 207: Đại lão muốn hắc hóa 49



Lòng bàn tay Long Lị Lị siết chặt, cô ta cúi đầu che đi sự d.a.o động trong con ngươi.

 

Hành động của cô ta rất nhỏ, không dễ bị người khác phát hiện.

 

Tô Yên lại liếc nhìn cô ta một cái, c.ắ.n ống hút, nói:

 

“Dù chị đang nghĩ gì, tốt nhất là đừng tiếp tục nghĩ nữa.”

 

Thân thể Long Lị Lị cứng đờ, cô ta ngẩng mắt lên:

 

“Em muốn nói gì?”

 

Tô Yên nhìn cô ta:

 

“Tôi nhớ tôi đã từng nhắc nhở chị rồi.”

 

Nụ cười trên mặt Long Lị Lị đã không còn giữ được nữa.

 

Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm:

 

“Nói như vậy, em đều đã biết cả rồi?”

 

Giọng Long Lị Lị nhỏ, nhưng vì hai người ngồi gần nhau, nên nghe rất rõ.

 

Nhưng, cô không có tâm tư đi tìm hiểu xem Long Lị Lị đang nghĩ gì.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Dù sao cũng không liên quan gì đến cô.

 

Tô Yên uống một ngụm trà sữa.

 

“Rộng lượng một chút, đừng quá cố chấp.”

 

Cô lại nói một lần nữa.

 

Long Lị Lị gật đầu mỉm cười:

 

“Được.”

 

Nhưng, Tô Yên lại cảm thấy những luồng khí không tốt quanh cô ta càng nặng nề hơn.

 

Tô Yên cúi đầu.

 

Thật ra, Long Lị Lị có phải là người tốt hay không, có c.h.ế.t hay không, cô không quan tâm.

 

Nhưng, cô ta cứ hay lượn lờ trước mặt cô.

 

Bản thân cô, lại rất nhạy cảm với luồng khí này.

 

Thế nên mỗi lần cô ta lại gần, thật sự rất khó chịu.

 

Tô Yên dịch người sang bên cạnh, không thèm nhìn Long Lị Lị nữa.

 

Bên kia, giọng đạo diễn đột nhiên cao lên một tông:

 

“Cái gì?! Nguyên Kiệt bị t.a.i n.ạ.n à?!”

 

Trợ lý nhỏ bên cạnh ông gật đầu, sắc mặt cũng rất lo lắng:

 

“Vâng, đã lên tin tức rồi.”

 

Đạo diễn nhíu mày thật chặt:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thế nào? Có nghiêm trọng không?”

 

“Vừa rồi người quản lý của ảnh đế La gọi điện đến, nói là chấn động não trung bình, tay phải bị gãy nát. Lúc đó may mà ảnh đế La phản ứng nhanh bẻ lái, nếu không, bây giờ đã đột tử trên sông rồi.”

 

Đạo diễn càng nghe, sắc mặt càng khó coi.

 

La Nguyên Kiệt là nam chính, vai diễn của anh ta rất quan trọng.

 

Bị như vậy, việc quay phim chắc chắn sẽ bị trì hoãn.

 

Long Lị Lị lấy điện thoại ra, một lát sau, âm thanh từ điện thoại phát ra, truyền đến tai Tô Yên:

 

“Theo tìm hiểu, sáng nay, ảnh đế La Nguyên Kiệt do say rượu lái xe khi đi qua cầu vượt sông, đã va chạm với một chiếc xe tải đi ngược chiều, làm hỏng lan can, đầu xe mắc kẹt bên cạnh đã lung lay sắp đổ, may mắn được giải cứu kịp thời, người đã được đưa đến bệnh viện.”

 

Tô Yên nghe xong c.ắ.n cắn ống hút, nuốt xuống viên trân châu trong miệng.

 

Tiểu Hoa lên tiếng:

 

“Ting ting, tính mạng của La Nguyên Kiệt đang bị người khác uy hiếp, ở vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, nhắc nhở ký chủ, nếu La Nguyên Kiệt c.h.ế.t trong tay người khác, nhiệm vụ của ngài sẽ tuyên bố thất bại.”

 

Tiếng nói vừa dứt, toàn thân Tiểu Hoa run lên:

 

“Ký chủ, làm sao bây giờ?”

 

Tô Yên mờ mịt:

 

“Tin tức nói, anh ta là vì say rượu lái xe mà.”

 

Tiểu Hoa phủ quyết:

 

“Ký chủ, tài liệu không sai, có người đã động tay động chân, muốn lấy mạng La Nguyên Kiệt.”

 

Gần như ngay lập tức, Tô Yên liền nghĩ đến Quyền Từ.

 

Cô lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.

 

Lúc đứng dậy, bước chân khựng lại một chút, cô đưa tay lặng lẽ đỡ eo.

 

Sau đó đi ra ngoài với tư thế hơi kỳ quặc.

 

Gọi điện cho Quyền Từ, điện thoại tắt máy.

 

Cô c.ắ.n môi, lại gọi cho An Nguyên Phi.

 

Đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu.

 

Cuối cùng cũng bắt máy.

 

Bên kia dường như có chuyện gì, nên giọng An Nguyên Phi rất nhỏ:

 

“Alo? Tiểu Tô Yên? Sao vậy?”

 

“Quyền Từ đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.”

 

Tô Yên bực bội, cô muốn c.ắ.n người.

 

Giọng cô tuy vẫn rất nhẹ, nhưng không còn vẻ mềm mại ấm áp như thường ngày, có chút cứng rắn.

 

An Nguyên Phi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng họp đang đóng chặt, sau đó nhỏ giọng nói:

 

“Được được được, anh đến đón em.”