Giọng của Tiểu Hoa đột nhiên vang lên:
“Ting ting, ngôi sao thứ hai đã sáng lên. Ký chủ cố lên! Thắng lợi ở ngay trước mắt!”
Tô Yên cau mày, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Mở ra cho vào miệng.
Làm thế nào mới có thể không để La Nguyên Kiệt chết?
Ừm… khó quá, đau đầu.
Cô nhai viên kẹo sữa dâu, hương vị sữa dâu lan tỏa trong miệng.
La Nguyên Kiệt, yếu quá đi.
Chẳng lẽ ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được sao?
Tô Yên cúi đầu, có chút ghét bỏ La Nguyên Kiệt yếu đuối như vậy.
Quyền Từ nhìn cô lại lấy viên kẹo mềm kia ra ăn.
Dường như, kẹo sữa dâu trong túi cô chưa bao giờ hết.
Thứ này, ngon đến vậy sao?
Anh ta nhìn, đang định lại gần.
Kết quả, người đang ngồi trên bàn trầm tư, như đã kiên định một niềm tin nào đó.
Cô nhảy từ trên bàn xuống, đứng trước mặt anh ta, rất nghiêm túc:
“Em đi đây.”
Quyền Từ nhướng mày, nhìn ra ngoài trời đã tối.
Anh ta cũng đứng lên, thuận tay ôm người vào lòng:
“Cùng nhau về.”
Tô Yên nhìn anh ta, lắc đầu:
“Em không về nhà.”
“Đi đâu? Về quay phim à?”
Tô Yên chậm rãi, nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ mở miệng nói ngay.
Nhưng cô cảm thấy nếu mình nói ra, Quyền Từ sẽ không vui.
Nên cô do dự một thoáng.
Người nào đó nhìn người phụ nữ trong lòng mình như vậy, lại càng muốn nuốt chửng cô.
Không tự giác hai chữ thốt ra:
“Tiểu Ngoan, ngoài trời tối đen, sao lại không về nhà mà ra ngoài đi?”
Tô Yên nghe hai chữ “Tiểu Ngoan” liền ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên một chút.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Anh…”
Người nào đó cúi đầu, một nụ hôn liền đáp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật sự không nhịn được, nhìn thấy cô là muốn ăn tươi nuốt sống.
Hai người ở trong căn phòng không người, dây dưa một lúc lâu.
Ít nhất phải qua nửa giờ, hai người mới bước ra khỏi tòa nhà.
Ngoài trời tối đen, xe cộ như nước chảy, động cơ xe gầm rú.
Tô Yên nhón chân mong chờ.
Hửm?
Sao không thấy An Nguyên Phi đâu?
Quyền Từ nhìn cô đứng trước xe, chậm chạp không vào.
“Hửm? Mất đồ à?”
Tô Yên đứng đó do dự nửa ngày, cuối cùng, vẫn lên xe về nhà.
Sáng sớm hôm sau.
Cô dậy sớm, từ trên bàn lấy hai cái bánh bao, mỗi cái c.ắ.n một miếng.
Vừa ăn, liền muốn ra ngoài.
Lúc này, Quyền Từ vẫn chưa đi.
Thấy cô vội vàng ra cửa như vậy, một tay giữ người lại:
“Vội gì, ăn xong rồi đi.”
Tô Yên rất nhanh ăn hết hai cái bánh bao, sau đó đứng lên:
“Em phải đi trước.”
Nói rồi, liền đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, An Nguyên Phi gọi điện cho Quyền Từ.
“Lão đại, Tô Yên bị thương à? Sao lại một mình đến bệnh viện?”
Vốn dĩ, An Nguyên Phi hôm nay đến bệnh viện mua chút dầu hoa hồng để bôi lên đầu gối bị va đập mấy ngày trước.
Kết quả không ngờ, vừa ra khỏi cửa, liền thấy Tô Yên một mình đi về phía khu nội trú.
Tiếc là Tô Yên không thấy anh ta, nên anh ta mới tò mò gọi điện thuận miệng hỏi Quyền Từ một câu.
Nhưng câu nói này, lại khiến tim Quyền Từ thắt lại.
Anh ta lập tức đứng dậy, giọng điệu lập tức lạnh xuống:
“Ở đâu? Cậu ở đó trông chừng cho tôi! Cô ấy mà có chuyện gì, tôi lột da cậu ra.”
Quyền Từ nói chuyện, thường ngày thì cười nói một cách âm u biến thái, khiến người nghe đã thấy trong lòng phát run.
Lúc này ngữ điệu lập tức hạ xuống, lạnh lẽo như vậy.
An Nguyên Phi gần như theo bản năng liền đứng nghiêm tại chỗ:
“Vâng.”
Quyền Từ vừa nghe Tô Yên ở bệnh viện, thật sự cho rằng Tô Yên đã xảy ra chuyện bị thương phải nhập viện.