Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 211: Đại lão muốn hắc hóa 53【 Giới giải trí 】



Tác giả: Tần Nguyên

 

Vì thế, hắn vội vã chộp lấy chìa khóa, lao lên xe, nhấn ga sát sàn, phóng thẳng đến bệnh viện.

 

Quãng đường nửa tiếng mà hắn chỉ mất mười lăm phút đã tới nơi.

 

Vừa bước vào bệnh viện, An Nguyên Phi đã đứng chờ sẵn cùng với lãnh đạo bệnh viện và một hàng vệ sĩ áo đen.

 

Hắn cau mày:

"Người đâu?"

 

Giọng nói lạnh băng ẩn chứa giông bão ngập trời.

 

An Nguyên Phi nuốt nước bọt, lắp bắp:

"Quyền, Quyền Từ à, Tiểu Tô Yên không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, lúc nãy là tôi nhìn nhầm thôi..."

 

Quyền Từ ngước đôi con ngươi đen láy liếc qua An Nguyên Phi.

 

Anh ta lập tức im bặt.

 

Rồi lặng lẽ nói:

"Phòng bệnh số mười bảy, lầu bảy, khu nội trú."

 

Quyền Từ không thèm nhìn An Nguyên Phi nữa, sải bước đi về phía khu nội trú.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Cùng lúc đó.

 

Tô Yên, người đã lặng lẽ trốn việc của chúng ta.

 

Cô đến bệnh viện nơi La Nguyên Kiệt đang điều trị. Dù sao La Nguyên Kiệt cũng là ảnh đế, nên có không ít phóng viên vây quanh.

 

Quản lý và trợ lý của anh ta đang nghiêm ngặt canh gác trước cửa phòng bệnh.

 

Tô Yên đợi một lúc rồi mới vào được bên trong.

 

Trong phòng bệnh, mùi t.h.u.ố.c sát trùng nồng nặc.

 

La Nguyên Kiệt đã tỉnh lại vào rạng sáng hôm nay.

 

Tay phải của anh ta bó bột, cả người trông xanh xao và yếu ớt.

 

Lúc Tô Yên đến, La Nguyên Kiệt vừa mới tỉnh lại không lâu.

 

Anh ta vừa mở mắt đã thấy Tô Yên mặc một chiếc váy, ngồi ngay trước mặt mình.

 

Ánh nắng ban mai chiếu lên người Tô Yên, không hiểu vì sao, La Nguyên Kiệt lại cảm thấy Tô Yên hôm nay đẹp lạ thường.

 

Anh ta nở một nụ cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn:

"Sao em lại đến đây?"

 

Tô Yên nghiêm túc đáp:

"Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cần nói chuyện với em đâu."

 

La Nguyên Kiệt nghe vậy, gật đầu, nụ cười càng tươi hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Yên nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c La Nguyên Kiệt.

 

Cô cúi xuống, ghé sát lại gần:

"Nó sao rồi?"

 

Giọng cô rất nhỏ, nhưng La Nguyên Kiệt vì bị va chạm nên đầu óc có chút ong ong, không nghe rõ Tô Yên nói gì.

 

Thấy Tô Yên ghé sát lại, trong lòng anh ta bỗng dâng lên một khao khát khó tả.

 

"Mắng mắng mắng mắng."

Chưa c.h.ế.t được.

 

Nghe thấy câu này, Tô Yên mới yên tâm.

 

Sau đó cô lại hỏi:

"Khi nào anh ta có thể đi đóng phim lại?"

 

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"

Lão tử có phải bác sĩ đâu mà biết?!

Nhưng mà, theo hiểu biết của ta về cấu tạo cơ thể loài người các ngươi, chắc khoảng hai tuần là có thể đi lại tự do, ba tháng thì vết thương sẽ lành hẳn.

 

Tô Yên nghe thấy phải lâu như vậy, không kìm được ngẩng đầu nhìn La Nguyên Kiệt, có chút chán ghét:

"Sao anh yếu vậy?"

 

Giọng cô không lớn, La Nguyên Kiệt lại đang ong đầu nên không nghe rõ cô nói gì.

 

Anh ta chỉ nghĩ đó là lời quan tâm.

 

Giọng khàn khàn đáp:

"Yên tâm, anh sẽ sớm khỏe lại thôi."

 

Tô Yên gật đầu cho có lệ.

 

Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy mạnh ra một tiếng "rầm".

 

Nghe thấy tiếng động, cả hai cùng quay đầu lại.

 

Vệ sĩ áo đen gần như lập tức bao vây toàn bộ căn phòng.

 

Bầu không khí căng thẳng, lạnh như băng lập tức bao trùm khắp nơi.

 

Quyền Từ đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ tuấn mỹ xuất hiện trước mặt hai người. Hắn nhìn chằm chằm Tô Yên, từng chút một, một lúc lâu sau mới cười đầy ẩn ý:

"Sáng sớm đã vội vã ra ngoài như vậy, thì ra là đến thăm cậu ta à."

 

Giọng nói dồn dập của Tiểu Hoa vang lên:

"Ký chủ! Chỉ số nguy hiểm của Quyền Từ đã vượt quá 100! Hắn hắc hóa rồi!!"

 

Quyền Từ vẫn cười tủm tỉm, hắn cụp mắt xuống, ngón tay khẽ vê vào nhau, nhưng khí thế tỏa ra quanh người lại càng lúc càng âm lãnh:

"Thật không ngoan, ta nên làm gì với em đây?"

 

Hắn ra vẻ trầm ngâm.

 

Sự tàn độc trong con ngươi khiến An Nguyên Phi vốn đang đứng cạnh phải lùi ra xa hơn mười mét.