Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 213: Đại lão đừng hắc hóa 55【 Giới giải trí 】



Tác giả: Tần Nguyên

 

Tiểu Hoa đã nói như vậy mà.

 

Nhưng, xem bộ dạng trầm mặc thờ ơ của hắn, chẳng lẽ không phải ý đó?

 

Tô Yên nhìn hắn, không hiểu sao miệng lại từ từ mím lại.

 

Hắn không cần cô hôn sao?

 

Nghĩ vậy, cô thấy hơi buồn bực.

 

Cô cúi đầu, thu lại đôi tay đang ôm cổ hắn.

 

Chỉ là tay còn chưa kịp rút về, đã bị một bàn tay mạnh mẽ, cứng rắn nắm lấy cánh tay.

 

Tô Yên sững người, đang định ngẩng đầu lên thì nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống:

"Hôn xong là muốn phủi tay sao?"

 

Quyền Từ nhìn dáng vẻ cúi đầu của cô, nghĩ đến việc sáng nay cô vội vã chạy ra ngoài là vì đến thăm tên ngốc này.

 

Cơn tức giận trong lòng lại từng đợt cuộn lên.

 

Hắn vừa dứt lời, Tô Yên đã nhỏ giọng nói:

"Vậy, sau này em không hôn nữa."

 

Quyền Từ vừa nghe, lại đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô đối diện.

 

Lại thấy cô gái này, mặt mày buồn bã, ra vẻ không muốn nhìn hắn.

 

Hắn tức đến bật cười.

 

Cô còn giận dỗi sao?

 

Một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn là Quyền Từ lên tiếng.

 

Giọng điệu chậm rãi:

"Sáng nay em lén lút đến đây, còn có lý à?"

 

Tô Yên vừa nghe, liền ngẩng đầu nhìn hắn:

"Em không có lén lút đến."

 

Cô đường đường chính chính đến mà.

 

"Tại sao lại đến thăm cậu ta? Em đừng nói với tôi là tình bạn bè đấy nhé."

 

Tô Yên do dự, cô không kìm được liếc trộm La Nguyên Kiệt một cái.

 

Hành động này đã thành công khiến Quyền Từ đen mặt lần nữa.

 

Chỉ là rất nhanh, liền nghe thấy Tô Yên cố ý hạ thấp giọng:

"Em sợ anh ta c.h.ế.t hẳn."

 

"Quan tâm cậu ta đến vậy sao? Cậu ta bị thương hay không, c.h.ế.t hay không thì liên quan gì đến em?"

 

Tô Yên nghiêm túc gật đầu.

 

Sau đó, ngay khoảnh khắc cô gật đầu, cô cảm thấy eo mình như sắp bị siết gãy.

 

Cô nói:

"Anh ta bị thương không liên quan đến em, nhưng, anh ta phải còn một hơi thở."

 

Cô phân chia ranh giới rất rõ ràng.

 

Lúc này, Quyền Từ dường như mới nắm bắt được điều gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hình như, người phụ nữ nghiêm túc trong lòng hắn đây, cũng không hề để tâm đến tên ngốc kia.

 

Hắn cúi người xuống, ngang tầm với cô.

"Nói rõ ràng cẩn thận."

 

Tô Yên giải thích từng câu một:

"Em sợ anh g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta, em phải... đảm bảo anh ta còn thở mới được."

 

"Liên quan đến em à?"

 

Tô Yên nghiêm túc gật đầu.

"Vâng vâng."

 

Sự tàn độc trên người Quyền Từ đã tan đi bảy tám phần.

 

Hắn liếc nhìn người trên giường, nói đầy ẩn ý:

"Cậu ta gãy tay, gãy chân, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh tiếng."

 

Tô Yên phân vân:

"Cái này, chắc là không liên quan đến em."

 

Quyền Từ ôm cô, đầu tựa lên vai cô, hơn nửa trọng lượng cơ thể đều dựa vào người cô.

 

Vừa mới còn tàn bạo đầy sát khí, như thể muốn phá tan tòa nhà này bất cứ lúc nào.

 

Bây giờ lại là một bộ dạng lười biếng, tản mạn, hoàn toàn khác hẳn lúc vừa mới bước vào.

 

Hắn hôn lên gò má mềm mại của Tô Yên:

"Thăm xong rồi, có phải nên về nhà không?"

 

Tô Yên đứng đó, ôm hắn, miễn cưỡng có thể trụ được.

 

Liền nghe thấy ai đó được một tấc lại muốn tiến một thước:

"Tiểu Ngoan."

 

"Hửm?"

 

"Vừa nãy em hôn anh thời gian ngắn quá, chưa kịp nếm kỹ. Hôn lại lần nữa đi."

 

"Nhưng, vừa nãy anh đâu có muốn em hôn."

 

"Ai nói? Em vừa hôn một cái, anh đã muốn nuốt chửng em vào bụng rồi."

 

Hai người cọ qua cọ lại, dây dưa không dứt, chẳng hề ngại ngần mà thể hiện tình cảm tới tấp trước mặt một bệnh nhân vừa mới tỉnh lại.

 

Tô Yên nghe vậy, không kìm được mà bật cười.

 

Tiểu Hoa thật lợi hại, vậy mà biết lúc nãy Quyền Từ muốn cô hôn hắn.

 

Ừm, cô thích hôn hắn.

 

Ôm Quyền Từ, Tô Yên có thể cảm nhận được trái tim vốn tĩnh lặng của mình đang khẽ rung động.

 

Ngoài cửa, An Nguyên Phi nhìn Tô Yên, mắt sáng rực lên.

 

Cả đời này An Nguyên Phi chưa từng thấy bảo bối tuyệt thế nào.

 

Nhưng trong lòng anh ta, Tô Yên chính là bảo bối đó.

 

Một đại sát khí, à không, là Thánh Khí, có thể dễ dàng khắc chế được Quyền Từ chỉ bằng vài ba chiêu!

 

Mà còn là loại tỏa ra hào quang vạn trượng nữa chứ.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác