Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 219: Đại lão muốn hắc hóa 61【 Giới giải trí 】



 

 

Phòng livestream chưa bao giờ hết náo nhiệt.

 

Đặc biệt là sau khi so sánh với đội bên khu vực biển rộng:

"Phòng livestream bên kia, cả màn hình toàn là thê thảm, còn bên mình thì thơm nức mũi, nước miếng tôi chảy cả ra đất rồi."

 

"Ha ha ha, đúng đúng đúng, tôi vừa mới qua bên kia xem, có người vì khát quá mà uống nước biển, kết quả vừa khóc vừa nôn, cười c.h.ế.t mất!"

 

Dần dần, trời đã tối hẳn.

 

Khi Tô Yên tìm thấy chiếc hộp manh mối thứ 80.

 

Tất cả mọi thứ đã được thu thập đủ.

 

Đây cũng là đội đầu tiên trong lịch sử chương trình có thể thu thập đủ tất cả manh mối.

 

Họ đi theo một con đường mòn xuống núi.

 

Nhưng trời quá tối, đường lại gập ghềnh.

 

Tần Húc nhìn hai đồng đội nữ của mình.

 

Trầm ngâm một lát, anh nói:

"Thế này đi, hai người ở đây chờ, tôi đi trước dò đường, khi nào tìm thấy thuyền, tôi sẽ quay lại đón."

 

Cả hai đều không có ý kiến, Tần Húc liền bật đèn pin đi về phía trước.

 

Lần này, ngoài người quay phim đi theo, chỉ còn lại Long Lị Lị và Tô Yên.

 

Long Lị Lị cười nói:

"Tốt quá rồi, Tô Yên, tất cả là nhờ cậu mà chúng ta có thể sớm rời khỏi cái nơi quỷ quái này."

 

Tô Yên gật đầu, không nói gì.

 

Tiếp đó, Long Lị Lị không kìm được tò mò:

"Tô Yên này, tôi có một câu hỏi, làm sao cậu có thể tìm ra những chiếc hộp manh mối một cách chính xác như vậy? Chẳng lẽ có phương pháp đặc biệt nào sao?"

 

Lời nói của cô ta mang ý dẫn dắt, làm gì có phương pháp nào, chẳng phải là ám chỉ cô đã biết trước vị trí của các chiếc hộp, ngụ ý Tô Yên gian lận sao.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Tô Yên liếc nhìn cô ta.

 

Cô nhìn thấy luồng khí tức xấu xa ngày càng tăng trên người Long Lị Lị.

 

Dù cho cô ta bây giờ đang cười ngọt ngào, Tô Yên vẫn biết Long Lị Lị đang mang ác ý đậm đặc với mình.

 

Yên lặng một lúc, Tô Yên nói:

"Họ ngụy trang dựa theo địa hình, nhưng dù ngụy trang thế nào cũng không phải là thật. Trước đây tôi đã từng học qua, nên rất dễ tìm."

 

Long Lị Lị cười gật đầu, không nói gì thêm.

 

Những gì Tô Yên nói đều là sự thật.

 

Cô là một người rất thật thà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chỉ là đã che giấu một phần sự thật.

 

Làm sao tìm được ư?

 

Là do các sinh vật khác nói cho cô biết.

 

Những chú chim trên đầu, những loài bò sát trên cây.

 

Và cả những con rắn nhỏ tình cờ đi ngang qua, vân vân.

 

Chỉ cần cô đi đến trước chiếc hộp, chúng sẽ tự nhiên nói cho cô biết.

 

Vậy thì đương nhiên là rất dễ tìm rồi.

 

Chẳng có gì khó cả.

 

Long Lị Lị gật đầu, ánh mắt cô ta vô tình liếc về phía một sườn dốc bên cạnh.

 

Nhìn những bụi gai và cây gỗ mục trên đường.

 

Trong mắt cô ta lóe lên một tia u ám.

 

Bỗng nhiên cô ta lên tiếng:

"Tô Yên, có thể đỡ tôi một chút không?"

 

Tô Yên ngẩng đầu nhìn cô ta, Long Lị Lị tỏ vẻ bất đắc dĩ:

"Chân tôi bị trật, hơi đau."

 

Tô Yên đưa tay ra, đỡ lấy cánh tay cô ta.

 

Long Lị Lị khập khiễng nhảy về phía trước một bước, kết quả không cẩn thận giẫm phải một hòn đá, rồi ngã mạnh về phía Tô Yên.

"A!"

 

Cô ta hét lên một tiếng, nhưng lại mượn lực từ tay Tô Yên đang đỡ mình để ổn định lại cơ thể.

 

Tô Yên thì khác, cơ thể mất thăng bằng, ngã thẳng về phía sau.

 

Nhưng trước khi ngã xuống, tay cô đã kịp tóm lấy vạt áo của Long Lị Lị, giật mạnh một cái.

 

Giây tiếp theo, Long Lị Lị vừa đứng vững, vẻ mặt còn chưa kịp thay đổi, đã bị kéo theo Tô Yên lăn thành một cục, ngã nhào xuống con đường đầy bụi gai.

 

Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng.

 

Hai người quay phim nam đều choáng váng.

 

Không chỉ họ, mà cả tổ đạo diễn sau một thoáng sững sờ, cũng phát điên lên!

 

Tổ đạo diễn liên tục gọi người quay phim qua bộ đàm:

"Người đâu rồi? Có thấy họ không?!"

 

"Không thấy được nữa!"