Địa hình trên núi gập ghềnh, cộng thêm trời đã tối đen như mực, nhìn về phía trước hơn 1 mét đã là một mảng tối om, không ai biết Tô Yên và Long Lị Lị đã rơi xuống đâu, có gặp nguy hiểm hay không.
Trong tình thế cấp bách như vậy, tổ sản xuất cũng không thể để hai người quay phim hành động đơn độc đi cứu người.
Lỡ như không cứu được Tô Yên và Long Lị Lị, mà hai người quay phim này lại đi lạc, thì mọi chuyện sẽ càng thêm rối.
Vì thế, không nói hai lời, tổ sản xuất trực tiếp báo cảnh sát tìm kiếm sự trợ giúp.
Tiếp theo, họ gọi điện cho hai người liên lạc khẩn cấp.
Nói ra cũng thật nực cười.
Lúc đầu sở dĩ bắt họ viết thông tin người liên lạc khẩn cấp, phần lớn là để tô đậm thêm tính kịch tính của chương trình.
Làm cho các ngôi sao và cả khán giả trước màn hình TV phải căng thẳng, phấn khích.
Kết quả, ai ngờ được, nó lại thực sự có tác dụng.
Khi Quyền Từ nhận được điện thoại, hắn đang chủ trì một cuộc họp.
Vừa xử lý công việc, hắn vừa nghĩ xem tối nay về nhà nên dùng tư thế nào để "ăn" sạch chiếc gối ôm nhỏ của mình.
Sau đó, hắn nhận được cuộc gọi này.
Số điện thoại này là số cá nhân, rất ít người biết.
Khi hắn bắt máy, nghe đầu dây bên kia trình bày xong sự việc, cơ thể Quyền Từ cứng đờ, cả khuôn mặt đen sạm lại.
Giây tiếp theo, hắn lao ra khỏi phòng họp.
Lại nói về Tô Yên và Long Lị Lị, hai người đã lăn xuống không biết nơi đâu.
Cả hai ôm nhau lăn xuống, mỗi người gánh chịu một nửa thương tích cho người kia.
Quần áo rách bươm, trên người có vài vết xước, cả người đầy bùn đất và lá rụng, trông cả hai đều có chút chật vật.
Cả hai đều im lặng một lúc lâu.
Mỗi người tự mình bò dậy khỏi mặt đất, đứng lên, phủi lá cây trên người, rồi quan sát xung quanh.
Một lúc sau, trong mắt Long Lị Lị lóe lên một tia tàn nhẫn, cô ta giật phắt chiếc micro gài trên áo rồi ném mạnh xuống đất.
Có lẽ, cô ta không bao giờ ngờ được, kết quả cuối cùng lại là tự hại chính mình.
Tô Yên cũng gỡ micro trên người xuống, cô ngước mắt nhìn về phía Long Lị Lị.
Cô lên tiếng:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
"Cô cố ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Long Lị Lị vuốt tóc, cười khẩy:
"Làm sao có thể? Sao cậu lại nghĩ về tôi như vậy? Chúng ta không thù không oán, cớ gì tôi phải cố tình hại cậu chứ?"
Tô Yên không nói gì, cô chỉ nhìn cô ta, đôi mắt trong veo không hề có một chút d.a.o động nào vì lời nói của cô ta.
Và cô càng như vậy, sự căm hận của Long Lị Lị đối với Tô Yên lại càng sâu đậm.
À, không, không phải hận, là ghen tị.
Sự ghen tị đó gần như che mờ hai mắt cô ta, khiến cô ta hận không thể để Tô Yên mãi mãi không thể ra khỏi ngọn núi này.
Long Lị Lị dựa vào một gốc cây.
Cả hai lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Long Lị Lị nói:
"Chúng ta đều không quen thuộc nơi này, chỉ có thể không đi lung tung mà chờ đợi cứu viện thôi."
Tô Yên vịn vào một thân cây, sờ vào vết m.á.u trên cổ tay mình.
Im lặng.
Điều đó cho thấy cô đồng ý với lời nói của Long Lị Lị.
Long Lị Lị cười, như đang trò chuyện thường ngày:
"Tô Yên, cậu có bạn trai chưa?"
Tô Yên suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:
"Chưa."
Trong mắt Long Lị Lị lóe lên một tia sáng.
Có lẽ là do vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc, cũng có lẽ là do trời tối khiến cho chiếc mặt nạ ôn hòa trên mặt cô ta xuất hiện vết nứt.
Thế nên cô ta gần như buột miệng thốt ra:
"Quyền Từ b.a.o n.u.ô.i cậu à?"
Khoảnh khắc buột miệng nói ra, Long Lị Lị không hề hối hận.
Dù cho điều này không phù hợp với dáng vẻ thường ngày của cô ta.
Nhưng cô ta vẫn muốn vội vàng tìm kiếm một câu trả lời.
Tô Yên nhìn cô ta:
"Anh ấy đã cầu hôn tôi, và tôi đã đồng ý."
Cơ thể Long Lị Lị run lên, gần như đứng không vững.