Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 226: Đại lão muốn hắc hóa, 67【 Giới giải trí 】



 

 

Toàn thân La Nguyên Kiệt run rẩy, giây tiếp theo, anh ta vô lực ngã xuống giường.

 

Lúc này, Tô Yên nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu:

"Keng keng, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành tâm nguyện của kiếp trước."

 

Tô Yên nghe xong, lại nhìn La Nguyên Kiệt.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Nơi này dường như đã không còn lý do gì để cô ở lại nữa.

 

Không thèm nhìn La Nguyên Kiệt thêm một cái nào, cô xoay người đi ra ngoài.

 

Nói cũng lạ, khác với mọi khi chính là, cả ngày hôm nay, Quyền Từ đều không gọi điện cho cô.

 

Nếu là mấy ngày trước, chắc chắn cứ vài tiếng là hắn sẽ gọi một lần.

 

Điều này khiến Tô Yên thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra, xem thử có phải máy đã hết pin không.

 

Khi về đến nhà, rảnh rỗi không có việc gì làm, cô lại thay đồ ngủ rồi ngã lên giường ngủ tiếp.

 

Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, trời bên ngoài đã tối đen.

 

Chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm bên ngoài, tiếng cánh quạt trực thăng vù vù vang lên.

 

Tô Yên đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra xem.

 

Chỉ thấy trên bầu trời có ba chiếc trực thăng quân dụng đang lượn vòng, mãi không chịu rời đi.

 

Cô chớp mắt, có chút thắc mắc.

 

Đúng lúc này, chuông điện thoại trên đầu giường vang lên.

 

Cô chạy đến mép giường, bắt máy:

"Alo?"

 

Giọng nói mềm mại còn mang theo chút ngái ngủ.

 

Đầu dây bên kia là An Nguyên Phi, giọng điệu dồn dập:

"Tô Yên, không hay rồi! Quyền Từ xảy ra chuyện rồi, cô mau xuống dưới đi! Tôi đưa cô đi tìm hắn!"

 

Trong giọng nói của An Nguyên Phi còn có tiếng thở hổn hển khi đang chạy, ngữ điệu nghiêm túc hiếm thấy.

 

Ánh mắt Tô Yên co lại, giọng trả lời cũng khác hẳn vẻ mềm mại thường ngày:

"Được."

 

Dứt lời, cô đẩy cửa phòng rồi chạy ra ngoài.

 

Khi cô chạy ra khỏi cửa, đột nhiên một luồng ánh sáng từ trên trời chiếu thẳng vào người cô.

 

Ánh sáng chói lòa, khiến mọi thứ xung quanh cô tức khắc trở nên mờ mịt.

 

Sau đó, giọng nói của Quyền Từ từ trong bóng tối phía trước vang lên, trầm thấp và mang theo ý cười:

"Sợ rồi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Yên nắm chặt điện thoại, không kìm được mà nuốt nước bọt.

 

Xua tan đi sự căng thẳng vừa rồi do lời nói của An Nguyên Phi mang lại.

 

Chẳng màng đến điều gì khác, cô đi về phía phát ra âm thanh.

 

Khi Quyền Từ cũng được luồng sáng chiếu rọi, cô nhìn hắn.

 

Cô đưa tay, lặng lẽ sờ lên ngực, cổ tay, cổ của hắn, xác nhận rằng hắn vẫn bình an vô sự.

 

Một cảm xúc nào đó trong mắt cô mới dần dần tan đi, trở lại vẻ dịu dàng thường ngày.

 

Quyền Từ nhìn hành động của cô, lập tức hiểu ra ý cô.

 

Hắn liếc nhìn về một nơi nào đó trong bóng tối.

 

Vốn dĩ, hắn chỉ muốn An Nguyên Phi gọi Tô Yên ra ngoài, ai ngờ anh ta lại nghĩ ra cái trò dở tệ này.

 

An Nguyên Phi quay đầu đi, thầm niệm.

Không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi.

 

Quyền Từ lúc này cũng chẳng bận tâm đến chiếc nhẫn trong túi, mà ôm chầm Tô Yên vào lòng.

"Tôi không sao."

 

Nói rồi, hắn đưa tay xoa đầu Tô Yên.

Như một lời an ủi.

 

Tô Yên cụp mắt gật đầu.

"Ừm."

 

Cô đáp lời.

 

Tiếp theo, Quyền Từ lại lên tiếng:

"Vậy, em có đồng ý kết hôn với tôi không?"

 

Vừa nói, hắn vừa lấy ra chiếc hộp màu trắng.

 

Bên trong là một viên kim cương hồng to như trứng bồ câu, được chạm khắc tinh xảo.

 

Tô Yên nhìn Quyền Từ, cô hơi nhíu mày.

 

Vừa thấy dáng vẻ do dự của cô, Quyền Từ, người vừa mới còn cười một cách quyến rũ, lập tức đưa tay ra, lấy chiếc nhẫn, vứt hộp đi, giọng điệu bá đạo:

"Gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả."

 

Tô Yên nhìn chiếc nhẫn kim cương, rồi lại nhìn Quyền Từ, lên tiếng:

"Không phải anh đã cầu hôn rồi sao?"

 

Quyền Từ sững người.

 

Nhìn về phía Tô Yên.

 

Tô Yên nghiêm túc nói.