Sau một thời gian dưỡng thương, lại được Tô Yên một ngày ba lần thay thuốc, vết thương của người cá nhỏ cũng dần kết vảy và sắp lành lại.
Tiểu Hoa lên tiếng:
“Ký chủ, sắp vào thu rồi. Trong truyện ‘Công chúa và dã thú’, cũng vào một ngày thu, cha của cô gái đi ngang qua và bị dã thú bắt lại.”
Tô Yên nghe vậy, gật gật đầu.
Tiểu Hoa nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
“Ký chủ bây giờ đã thành dã thú, cốt truyện có thể sẽ bị ảnh hưởng đôi chút. Để đảm bảo ký chủ có thể bắt được ông lão đó một cách chính xác, tốt nhất vẫn nên đích thân đến canh chừng.”
Cốt truyện đã bị ảnh hưởng, sự vặn vẹo không gian của thế giới cổ tích lúc đó không biết sẽ gây ra hậu quả gì, vì vậy Tiểu Hoa theo dõi rất sát sao, sợ rằng sẽ đi chệch quỹ đạo. Lỡ như ký chủ của nó cứ mãi là dã thú, không biến lại thành người được thì phải làm sao?
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, cảm thấy rất có lý.
Thế là mỗi ngày hoàng hôn, nàng đều quay về cổng lâu đài để tự mình canh gác.
Lâu đài của nàng nằm trên một đỉnh núi, ngoài cha của nữ chính ra thì không ai đến đây cả.
Ban ngày, nàng đi tìm người cá xinh đẹp, xem vết thương, thay thuốc, hoặc cùng ăn cơm với cậu.
Hoàng hôn thì rời đi đến cổng lâu đài, tối lại về phòng ngủ.
Mỗi ngày đều được sắp xếp rất đủ đầy.
Dần dần, Tô Yên và người cá xinh đẹp cũng không còn xa lạ như trước.
Dù sao cũng là tình cảm nảy sinh qua những ngày cùng nhau ăn uống.
Thỉnh thoảng họ cũng có thể nói với nhau vài câu.
Hôm nay, người cá xinh đẹp lại một lần nữa dùng bữa một cách tao nhã.
Chiếc đuôi quẫy trong làn nước trong vắt, tư thái trông thật nhàn nhã.
Cậu ăn miếng bít tết rất dày, một miếng của cậu bằng năm miếng của Tô Yên.
Bên trên còn vương tơ máu, cắt ra vẫn còn rớm máu, rắc thêm một ít tiêu, Donner ăn một cách ngon lành.
Còn con sư tử Tô Yên thì ăn miếng bít tết nhỏ hơn rất nhiều, làm chín hoàn toàn, tỏa ra mùi thơm, không hề có chút mùi m.á.u tanh nào.
Vốn dĩ, Tô Yên cũng muốn dùng d.a.o nĩa, nhưng khổ nỗi, đôi tay này không thích hợp cho lắm. Sau vài lần thử một cách vụng về, nàng quyết đoán dùng nĩa xiên cả miếng bít tết lên rồi gặm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Donner đã thấy bộ dạng vụng về này của nàng rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, hắn vẫn không nhịn được cười trước vẻ ngốc nghếch ấy.
Hắn buông d.a.o nĩa, một tay chống cằm:
“Tô Yên.”
Giọng nói dễ nghe vang lên.
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn sang:
“Hửm?”
Đôi mắt vàng rực của dã thú đầy vẻ nghi hoặc.
Donner nghĩ, con sư tử này thật không giống sư tử chút nào.
Ánh mắt đó không có chút sắc bén nào, đơn thuần ngây ngô đến ngốc nghếch.
Đây có phải là lý do mà lần đầu tiên gặp, mình đã không ăn thịt nó không?
Ừm, thịt sư tử, hắn chìm vào hồi tưởng, hẳn là rất ngon.
Chỉ là đã lâu không ăn, nên lúc nào cũng nhớ nhung.
Bị Tô Yên nhìn chằm chằm một lúc lâu, Donner mới hoàn hồn, để lộ hàm răng trắng đều, cười nói:
“Ngươi không biết dùng d.a.o nĩa à?”
Tô Yên nhìn miếng thịt bò to đang bị xiên trên nĩa của mình.
Nàng lặng lẽ đặt nó xuống đĩa.
Tiếp đó, liền nghe thấy giọng nói của Donner đang tận tình chỉ bảo:
“Tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, từ từ thôi, không cần vội.”
Tô Yên thực ra chỉ muốn gặm trực tiếp, nhưng nghe cậu nói vậy, nàng im lặng, vụng về, cắt từng đường từng đường trên miếng bít tết thơm ngon.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đến khi ăn xong miếng đầu tiên, nàng liền nghe thấy giọng khen ngợi của Donner bên cạnh:
“Tô Yên thông minh thật.”
Tô Yên nhai miếng thịt bò.
Người cá xinh đẹp quẫy quẫy chóp đuôi, thể hiện niềm vui hiếm có của mình.