Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 234: Truyện cổ tích hắc ám 7



Ừm, vết thương của mình cũng gần lành rồi, cũng đến lúc ăn thịt con sư tử nhỏ này thôi.

Ăn như thế nào đây?

Ăn chỗ nào trước nhỉ?

 

Người cá xinh đẹp có chút phiền não, lại có chút phấn khích.

Nó lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên có một con vật chịu cứu nó.

Là vì dung mạo của nó sao?

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục đậm của nó, đáng lẽ phải cảnh giác chứ.

 

Nó đâu phải là loại người cá lương thiện, thích giúp đỡ người khác.

Sử sách của vương quốc cổ tích có ghi lại:

Người cá, nửa người nửa cá, dung mạo kinh diễm, tâm địa lương thiện, mắt màu xanh lam nhạt, m.á.u màu đỏ, giọng hát tựa thiên thần có thể giúp an giấc.

Họ đại diện cho may mắn, đại diện cho hạnh phúc.

 

Chỉ là trong loài người cá, còn có một loại khác, cũng có dung nhan kinh diễm nhưng lại là loài ăn thịt người uống máu. Mắt chúng màu xanh lục đậm, m.á.u cũng màu xanh lục đậm, đuôi bạc tóc xanh, chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

Giọng nói của nó mang theo ma lực, nghe như tiếng trời nhưng hát lại rất khó nghe.

Sự xuất hiện của nó đại diện cho tai ương, đại diện cho đau khổ.

 

Để phân biệt, loại người cá này có một cái tên khác: cá ăn thịt người.

 

Đây cũng là lý do vì sao Donner thích ăn đồ sống còn rớm máu, bởi vì cậu vốn không phải người cá, cậu ăn sinh vật sống.

Chỉ là loài cá này còn hiếm hơn cả người cá, lại sống ở nơi sâu thẳm của đại dương, gần như không thể thấy được.

 

Bây giờ đã vào thu, Tô Yên lại ở trên núi, nên thời tiết ở đây đã rất lạnh, gần như không độ.

Trên mặt nước cũng đã xuất hiện vài lớp băng mỏng.

Tô Yên đứng dậy, đi đến bờ sông, vươn tay chạm vào nước.

Ngô, lạnh quá.

Suy nghĩ một lát, nàng lại chạm vào tay của người cá xinh đẹp.

Cũng lạnh như băng.

Như vậy không tốt cho vết thương chút nào.

 

Nghĩ vậy, Tô Yên ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn người cá và hỏi:

“Ngươi có lạnh không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lúc nói, nàng dùng hai bàn chân có nệm thịt của mình bao lấy bàn tay trắng nõn của người cá.

Nàng há cái miệng rộng, hà hơi.

Rồi nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu.

Chỉ là khi nàng há miệng, những người hầu biến thành khay đĩa bên cạnh đều run lên một cái.

Lẽ nào nó định ăn thịt người cá xinh đẹp này sao?

Mãi cho đến khi thấy nàng hà hơi, những người hầu hình khay đĩa mới đứng vững lại.

 

Donner nhìn cảnh này, trong lòng khẽ rung động. Đôi mắt xanh lục đậm của cậu nhìn Tô Yên, rồi chậm rãi gật đầu:

“Lạnh.”

 

Tô Yên vừa nghe, lại nhìn vết thương của cậu, cảm thấy đây không phải là cách.

Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên vươn tay, bế bổng cả người cá xinh đẹp lên.

Gần như ngay lập tức, tay của người cá đã đặt lên n.g.ự.c Tô Yên.

Chỉ cần Tô Yên tỏ ra một chút sát ý, người cá xinh đẹp có vẻ ngoài mỹ lệ này sẽ ngay lập tức bóp nát trái tim nàng.

 

Đương nhiên, điều này Tô Yên không hề biết.

Bởi vì nàng chỉ thấy người cá cúi đầu, còn tưởng là do cậu bị lạnh.

 

Nàng bế cậu vào lâu đài, đi một vòng rồi vào phòng ngủ của mình, tiếp tục đi vào phòng tắm.

Nàng đặt người cá vào trong chiếc bể cá rất lớn.

Làn nước ấm áp liền chảy ra.

Donner ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tô Yên.

 

Tô Yên chỉnh lại nhiệt độ, đợi đến khi nước trong bồn tắm ngập qua đuôi của người cá, nàng mới dừng lại.

“Như vậy có được không? Đợi đến khi ngươi muốn đi, hoặc khi trời không còn lạnh nữa, ta sẽ bế ngươi ra ngoài, thả ngươi đi.”

 

Người cá xinh đẹp nghe vậy, nở một nụ cười kinh diễm.

“Được.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Donner vươn tay, nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay có nệm thịt của Tô Yên, giọng điệu rất nhẹ nhàng:

“Ngươi tốt thật.”

Cậu tựa vào thành bồn tắm, nắm lấy tay Tô Yên.

Họ đã quen nhau gần hai tháng, đây là lần đầu tiên Donner chủ động chạm vào Tô Yên.