Người cá xinh đẹp nhìn vết thương, mày hơi nhíu lại:
“Sao lại bị thế này?”
Tô Yên vốn cảm thấy hơi mất mặt, không muốn nói.
Nhưng bị đôi mắt xanh lục đậm của người cá kia liếc qua.
Sau đó, nàng liền ngoan ngoãn khai thật:
“Lúc bị Tiểu Hồng đ.á.n.h ngất, lão già đó run tay b.ắ.n ra một mũi tên, liền vô tình bị thương.”
Người cá xinh đẹp nghe vậy, đăm chiêu suy nghĩ.
Vậy nên, lão già đó vẫn đáng c.h.ế.t.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Yên đang ngồi trên mép giường, từ trong túi móc ra một viên kẹo.
Nàng dùng móng vuốt cạy lớp vỏ kẹo, bóc nó ra.
Để lộ viên kẹo mềm màu trắng bên trong.
Nàng đang định ăn.
Người cá bên cạnh lên tiếng:
“Băng bó vết thương cho ngươi, mệt quá.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Động tác ăn kẹo của Tô Yên khựng lại, sau đó nàng ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt của Donner đang dừng lại trên viên kẹo của mình.
Nàng lặng lẽ đưa tay, mang kẹo đến bên miệng cậu.
Rõ ràng là một khuôn mặt sư tử hung tợn xấu xí, nhưng trong mắt Donner, hắn lại cảm thấy con sư tử này ngốc nghếch, vụng về, rất dễ bị người ta lừa đi mất.
Nghĩ vậy, hắn cúi đầu ăn viên kẹo vào miệng.
Tô Yên lại từ trong túi móc ra một viên khác.
Người cá nhướng mày.
Con sư tử ngốc này rất thích ăn kẹo nhỉ.
Cảm giác như nó có thể móc kẹo ra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Nó một tay chống cằm, tựa vào thành bồn tắm, nhấc nhẹ chiếc đuôi xinh đẹp màu bạc nhạt.
“Tô Yên.”
“Hửm?”
“Vừa nãy ta băng bó cho ngươi, có phải ngươi nên cảm ơn ta không?”
“Cảm...”
Lời của Tô Yên mới nói được một chữ, câu tiếp theo của người cá đã chặn lại:
“Không cần nói cảm ơn, đưa hết kẹo trong túi ngươi ra đây là được rồi.”
Tô Yên nắm chặt túi của mình, sờ sờ những viên kẹo bên trong.
Sau một lúc lâu im lặng, giọng nói khàn khàn của nàng vang lên để biện hộ cho mình:
“Ta đã cứu ngươi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Donner nhướng mày, hửm, lại còn che giấu mấy viên kẹo cỏn con này à?
Thường ngày, về cơ bản Donner muốn gì, Tô Yên liền cho nấy.
Donner muốn ngắm tuyết, Tô Yên liền đặt một chậu tắm ở cổng lớn, bế cậu xuống xem tuyết.
Cậu muốn nắm tay Tô Yên ngủ, Tô Yên liền chịu đựng một tư thế cực kỳ không thoải mái suốt một đêm.
Một loạt hành động này, Tiểu Hoa xem mà kinh hồn bạt vía.
Ký chủ của nó, đối với người cá nhỏ này cũng quá để tâm rồi.
Cứ thế này, nếu người cá nhỏ đó nói muốn c.ắ.n ký chủ hai miếng, không chừng ký chủ cũng sẽ đưa tay qua cho nó cắn.
Vậy mà bây giờ, Donner muốn kẹo trong túi của Tô Yên, nàng lại không cho.
Donner ngoắc tay với Tô Yên.
Đôi mắt xanh lục đậm chớp chớp.
Tô Yên ghé sát lại gần. Donner nhìn gương mặt sư tử được phóng đại trước mắt, bỗng nhiên thẳng người dậy, đôi môi không chút huyết sắc của hắn liền đặt lên khuôn mặt to lớn của Tô Yên.
Donner cười cong cả mi mắt, trông thật xinh đẹp vô hại:
“Ngươi chiếm tiện nghi của ta, phải dùng kẹo để bồi thường.”
Tô Yên dừng lại một chút, sau đó ngoan ngoãn, im lặng, từ trong túi lấy ra mấy chục viên kẹo.
Không thiếu một viên nào, nàng bày ra trước mặt người cá.
Donner cười càng vui vẻ hơn.
Chiếc đuôi màu bạc nhạt của cậu lắc lư qua lại.
Cậu vươn tay, nhặt một viên lên, bóc vỏ ra.
“Muốn ăn không?”
Tô Yên gật gật đầu.
Sau đó, viên kẹo đó đã bị Donner thản nhiên bỏ vào miệng mình.
Ánh mắt cậu nhìn về phía gò má của Tô Yên nơi mình vừa hôn.
Ừm, trông ngốc ngốc.
Cảm giác hôn lên cũng không tệ.
Nếu ăn một miếng chắc sẽ càng ngon hơn.
Buổi tối, họ đi ngủ.
Lần này hiếm khi người cá không đưa ra yêu cầu vô lý nào nữa.
Nhưng đến nửa đêm, người cá lại hay tỉnh giấc.
Thấy Tô Yên ngủ không yên, tấm lưng hổ vai gấu đè lên cổ tay bị thương của mình.
Donner liền vươn tay, giải cứu cánh tay đó ra.