Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 237: Truyện cổ tích hắc ám 10



Cứ như vậy, qua mấy ngày.

Thính giác của Donner rất tốt, hắn luôn có thể nghe thấy tiếng kêu gào không ngớt của lão già bị nhốt trong hầm:

“Thả ta ra! Ngươi, con quái vật này!!”

 

Donner bị làm cho phiền lòng, chỉ cảm thấy sao lão già này vẫn chưa c.h.ế.t?

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc cộc.

 

Lúc này, Tô Yên vẫn đang ngủ.

Donner vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay có nệm thịt của Tô Yên, tựa vào thành bồn tắm cảm thấy thật dễ chịu.

Cũng không biết tại sao, hắn cực kỳ thích tiếp xúc với con sư tử ngốc này.

 

Cho đến khi, con rắn tên Tiểu Hồng xông vào.

Nó lè lưỡi về phía giường:

“Xì xì xì xì xì!”

Tô Yên, có người đến, người mà ngươi chờ đã đến rồi!

 

Ngay sau đó, người trên giường tỉnh giấc.

Ánh mắt đầu tiên của Tô Yên là nhìn về phía Donner.

Thấy hắn đã tỉnh.

Nàng mới ngồi dậy.

 

Tiểu Hoa nhắc nhở trong đầu nàng:

“Oa, ký chủ, cuối cùng ngài cũng đợi được nam chính của truyện cổ tích rồi, ngài không muốn đi gặp sao?”

 

Tô Yên gật đầu.

Nàng đương nhiên muốn đi.

Sau đó, nàng buông tay người cá ra.

Mang giày vào, rồi chạy theo sau Tiểu Hồng ra ngoài.

 

Donner tựa vào bồn tắm, suy nghĩ.

Con rắn ngốc đó nói, Tô Yên đang đợi người đến?

Tô Yên đang đợi ai?

 

Donner là một loài cá chuyên ăn sinh vật sống, nên cũng có chút tài năng.

Bất kỳ ngôn ngữ nào hắn cũng có thể hiểu được, bao gồm cả tiếng của con rắn ngốc đó.

Chỉ là, thấy con rắn đó ngốc quá, hắn lười phản ứng, giả vờ không nghe thấy mà thôi.

 

Nhưng vừa rồi, vì có người đến mà Tô Yên vội vã chạy đi không nói với hắn một lời nào.

Vội vàng như vậy sao?

Trong lòng Donner trở nên u ám.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên trong lâu đài, Tô Yên mặc một bộ quần áo màu trắng đi từ trên lầu xuống.

Bên chiếc ghế ở bàn dài, có một người đàn ông khí phách hiên ngang đang ngồi.

Người đàn ông đó có khuôn mặt anh tuấn, trông rất rạng rỡ.

Chỉ là khi thấy Tô Yên từ trên đi xuống, vẻ mặt hắn cứng đờ, cả khuôn mặt đều biến thành căm thù.

“Chính ngươi, con quái vật này, đã giam cầm cha ta?!”

 

Tô Yên nhìn người đàn ông anh tuấn đó, nhíu mày.

Sau đó nàng sờ sờ chiếc vòng tay hình giọt mưa trên cổ tay mình.

Giọng nói khàn khàn:

“Ngươi là ai?”

“Beres.”

 

Tô Yên đi được nửa đường, dường như không còn ý định đi xuống nói chuyện với hắn nữa.

Nàng tựa vào cửa cầu thang.

Im lặng một lúc.

 

Trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa hiện lên:

“Ký chủ, không sai, mảnh vỡ Chủ Thần của ngài đúng là ở trên người hắn. Nhưng không biết vì sao hơi thở rất yếu.”

“Ta phải đi vào trái tim hắn, thực hiện nguyện vọng của hắn? Cảm giác chuyện này không thể nào.”

 

Đây là lần đầu tiên, Tiểu Hoa nghe thấy ý từ chối trong lời nói của Tô Yên.

Trước đây, dù nó giao cho Tô Yên nhiệm vụ kỳ quặc và khó khăn đến đâu, ký chủ dường như đều chấp nhận tất cả.

Nhưng lần này, rất rõ ràng, ký chủ không muốn làm như vậy.

Thậm chí dáng vẻ này, căn bản là lười phản ứng với Beres.

 

Tiểu Hoa im lặng một lúc rồi nói:

“Ký chủ, vì đây là thế giới truyện cổ tích, nên phương pháp ngài nhận được mảnh vỡ Chủ Thần có chút khác biệt. Ngài cần phải hoàn thành toàn bộ nội dung của câu chuyện ‘Người đẹp và quái vật’.”

“Nói kỹ hơn đi.”

“Ờm, câu chuyện cổ tích này có tổng cộng 5 sự kiện lớn:

 

Nam chính Beres phải đồng ý ở lại lâu đài để đổi lấy việc thả tự do cho cha mình.

 

Ngài cần học cách ăn đồ Tây, khiêu vũ và các quy tắc xã giao của giới thượng lưu.

 

Ngài cần phải bảo vệ một người đang gặp nguy hiểm một lần.

 

Trước khi bông hồng bị nguyền rủa hoàn toàn tàn lụi, ngài cần nhận được một tình yêu, ngài yêu hắn, hắn cũng yêu ngài, và dùng một nụ hôn của tình yêu đích thực để giúp ngài khôi phục lại dung mạo ban đầu.

 

Tổ chức một buổi vũ hội để tuyên bố với mọi người rằng ngài đã trở lại.

Sau khi hoàn thành các nội dung trên, nhiệm vụ của ngài cũng sẽ hoàn thành, và mảnh vỡ Chủ Thần sẽ trở về với ngài.”