Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 239: Truyện cổ tích hắc ám 12



Donner tựa vào thành bồn tắm, lắng nghe Tô Yên nói một cách nghiêm túc.

“Lễ nghi của giới thượng lưu? Khó lắm sao?”

“Trước kia biết, giờ quên hết rồi.”

“Ngươi muốn học cái gì?”

“Ừm, ăn đồ Tây, khiêu vũ.”

 

Nàng suy nghĩ xem còn gì nữa không?

Hình như, hai cái này là quan trọng nhất thì phải?

 

Donner cười, nụ cười đẹp như tiên như họa, khiến người ta nghẹt thở:

“Ta có thể dạy ngươi mà.”

Nói xong, Donner đã đứng dậy từ bồn tắm.

Thân hình thon dài hoàn mỹ hiện ra trước mắt Tô Yên.

 

Giây tiếp theo, người cá xinh đẹp nhảy ra khỏi bồn tắm.

Hai chiếc vây cá đung đưa.

Tô Yên nhìn bồn tắm, rồi lại nhìn người cá, do dự:

“Ngươi sẽ c.h.ế.t vì thiếu nước sao?”

 

Người cá xinh đẹp lắc đầu:

“Ta có thể đi lại trên cạn trong một thời gian ngắn, nhưng chỉ được một ngày thôi. Sau một ngày, ta phải quay lại nước.”

Tô Yên nghe vậy, gật gật đầu.

 

Ngay sau đó, lại nghe thấy người cá lên tiếng:

“Tiểu sư tử xinh đẹp, ta có thể mời ngươi nhảy một điệu được không?”

Tô Yên gật đầu, vụng về bò dậy từ trên giường.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Cơ thể này, nàng vẫn chưa quen dùng.

 

Bên ngoài tuyết đã tạnh, ánh nắng hiếm khi đẹp đến vậy.

Âm nhạc vang lên, một con sư tử mặc quần áo và một người cá lấp lánh ánh bạc đang khiêu vũ trong một căn phòng.

Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy giọng nói dễ nghe của người cá:

“Tiểu sư tử, ngươi giẫm lên vây cá của ta rồi.”

Sau đó là một trận luống cuống tay chân.

“Tay, vung lên.”

“Chân lùi về sau, tư thế phải tao nhã.”

“Đừng vểnh mông.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giọng nói của người cá rất ôn hòa, không nghe ra vẻ tức giận, ngược lại còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Họ học như vậy suốt nửa tháng.

Đồng chí Tô Yên đã hoàn toàn quên mất vị nam chính Beres ở bên ngoài.

Vì phát hiện người cá có thể lên cạn, Tô Yên chỉ muốn ở cùng cậu mãi, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau.

 

Cuối cùng có một ngày, Tô Yên đã bày tỏ nguyện vọng này với người cá.

Tô Yên nằm trên giường, nói với người cá đang nằm nghỉ trong bồn tắm:

“Ta muốn cùng ngươi ăn cơm, cùng khiêu vũ, cùng ngủ.”

Người cá xinh đẹp nhắm mắt lắng nghe, chóp đuôi khẽ lắc.

Đôi môi không chút huyết sắc thế mà cũng cong lên thành một nụ cười.

“Được thôi.”

 

Thế là, người cá xinh đẹp trở thành người giám sát việc học lễ nghi của Tô Yên.

Và cậu cũng bắt đầu ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng khi ra khỏi phòng, cậu sẽ mặc một bộ quần áo, giống như váy dài, có thể che hết vây cá của mình.

Sau đó, cậu sẽ cùng Tô Yên xuống lầu ăn cơm.

 

Dao nĩa, món khai vị, món tráng miệng, bít tết.

Ánh nến, hoa hồng, không thiếu thứ gì.

Ngày qua ngày, kỹ năng dùng d.a.o nĩa vụng về của Tô Yên ngày càng chuẩn xác hơn.

 

Tiểu Hoa lặng lẽ xem cuốn truyện cổ tích ‘Người đẹp và quái vật’.

Sao lại cảm thấy có gì đó sai sai?

Trong truyện cổ tích, người dạy dã thú học lễ nghi ăn uống, khiêu vũ là nữ chính.

Cũng chính vì vậy mà tình cảm của hai người dần dần tăng lên.

 

Tiểu Hoa nhìn người cá xinh đẹp đang cười dịu dàng như tiên trước mặt ký chủ của mình.

Nó cảm thấy tình cảm của hai người họ cũng đang tăng lên từng ngày.

Nhưng, nhưng đối tượng là con cá đó, không phải nam chính a!!

 

Thế giới này, ký chủ thật kỳ lạ.

Nàng lại bỏ qua cả nam chính, thậm chí cả mảnh vỡ Chủ Thần của mình cũng không quan tâm.

Toàn tâm toàn ý đều đặt vào người cá nhỏ này.

Người cá nhỏ nói gì, lọt vào tai ký chủ của nó đều là đúng.